Chợt nhớ đến bác sĩ Từ ở khoa hậu môn trực tràng gặp hai ngày trước.
“Bác sĩ Giang, sắc mặt cậu càng lúc càng tệ. Thanh niên thì nên thư giãn nhiều hơn, đừng kiềm chế quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải rồi, nên chia tay thôi.
Không may là bệnh viện vừa tổ chức du lịch cuối năm, tôi không thể từ chối. Ly hôn còn có thời gian suy nghĩ, thì chia tay cũng không thể vội vàng.
Tôi tính đi chơi xong rồi nói sau, tiện thể tìm đối tượng tiếp theo luôn.
2.
Tin nhắn WeChat không ngừng đổ về. Toàn bộ là Tây Thành gửi.
"Giang Nhập Niên, em muốn nhìn anh...”
“Không có ý gì khác, chỉ là muốn xem vết thương của anh đã lành chưa.”
“Anh, em xin anh.”
...
“Nói là đi ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư rồi.”
“Em ghét nhất là người nói mà không giữ lời.”
...
“Em sẽ đến tìm anh.”
...
Tôi đành thỏa hiệp, lén trốn vào nhà vệ sinh, gửi cho cậu ta một bức ảnh.
Thiếu niên không hài lòng, còn đòi xem nhiều hơn.
Sau cuộc gọi video, tôi chôn mặt đỏ bừng vào nước lạnh.
Suy nghĩ rất lâu, cho đến khi đầu ngón tay bị điếu thuốc kẹp cháy sém.
Tôi nghĩ thông rồi.
Tôi và Tây Thành không hợp nhau. Cứ dây dưa mơ hồ như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Đứng trên boong tàu, vừa đón gió vừa soạn lý do chia tay. Chợt nghe có người gọi Tây Thành.
Ban đầu tôi không để ý, nghĩ là nghe nhầm hoặc trùng tên. Cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó.
Tôi ngẩng đầu, thấy cậu thiếu niên vừa mới vòi vĩnh tôi trên điện thoại... Tây Thành.
Cậu ta được vây quanh, thân phận không rõ ràng. Vẻ mặt lạnh nhạt, hơi ngẩng đầu, uể oải tựa vào ghế sofa. Ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, da trắng lạnh, mắt một mí. Tai trái vẫn đeo máy trợ thính tôi tặng. Chơi game cũng không tập trung, thi thoảng lại mở điện thoại xem.
Vì vậy mà thua nhiều ván, bị người ta ép trả lời “thật lòng”.
“Tây Thành, nếu có người bắt đầu rồi bỏ rơi cậu, cậu sẽ làm gì?”
Thiếu niên chống tay lên thành ghế, chống cằm, ngón út đeo nhẫn trơn, hờ hững nói: “Xấu thì quăng xuống biển cho cá ăn, đẹp thì chôn sau vườn làm phân bón cho hoa.”
“Vậy nếu là Giang Nhập Niên thì sao?”
Nghe thấy tên mình, tôi đột nhiên có linh cảm bất an.
Người trên sofa khẽ cười.
“Làm quỷ cũng không tha cho anh ta.”
Không ai cười theo, chỉ lặng lẽ nâng ly uống rượu, trên mặt đều lộ vẻ thương cảm.
…Giờ chạy còn kịp không?
Chạy đi đâu?
Đây là du thuyền giữa biển. Dưới lan can tôi đang tựa vào, là đại dương sâu thẳm không thấy đáy.
Mà tôi thì sợ nước.
Nghĩ một hồi, tôi lại xóa tin nhắn chia tay vừa soạn. Định âm thầm rút lui, thì một nhân viên phục vụ bên cạnh làm đổ rượu.
Tiếng động khiến nhiều người nhìn qua.
Tây Thành nghiêng đầu, lạnh lùng nâng mắt lên, vô tình đối mắt với tôi.
Trong vài giây nín thở đó, không ai mở miệng trước.
Đồng nghiệp ở phía xa gọi tên tôi: “Giang Nhập Niên!”
Đám người xung quanh Tây Thành ai nấy mặt mày cứng đờ,