Bỗng nhiên, một nữ sinh mặc quần yếm, tóc buộc đuôi ngựa xuất hiện trước mặt chúng tôi.
"Anh đẹp trai ơi, có thể thêm WeChat không?"
Tôi lập tức che chắn trước mặt Doãn Vân Thâm, cảnh giác nói:
"Cô gái à, cô coi tôi như người chếc sao?"
Cô ấy chớp mắt, vô tội đáp:
"Không mà, cô vẫn sống đây thây."
Tôi: "..."
Tôi nổi m.á.u ngang tàng.
Khí thế hung hăng, tôi đặt tay lên vai Doãn Vân Thâm, ghé sát vào mặt anh ấy rồi “chụt” một cái:
“Đã nhìn ra chưa?”
“A?”
Cô ấy mở to mắt như chuông đồng.
“Vừa rồi tôi nghe thấy anh ấy gọi cô là "chị", tôi còn tưởng rằng...”
Cô ấy bỗng chốc luống cuống, vội vàng cúi đầu xin lỗi, bụm mặt rồi chạy mất dạng.
Tôi chếc lặng.
Cảm giác như báu vật của mình bị người khác thèm muốn vậy.
“Vân Thâm, cô ấy có đẹp không?”
Doãn Vân Thâm đỏ mặt, xoa xoa chỗ tôi vừa hôn, cả người đờ đẫn.
“Em hỏi anh đó! Cô ấy có đẹp không?”
“Hả? Ai? Hả... Đẹp?”
Đẹp?!
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
“Vậy... khó coi?”
Tôi tiếp tục trừng mắt nhìn anh ấy.
“A... Em không nhìn rõ, là đẹp hay khó coi nhỉ?”
Tôi: "..."
Không được, tôi phải tẩy não anh ấy mới được!
“Anh không biết sao? Vừa rồi nữ sinh đó thật ra là yêu quái biến thành! Cô ấy muốn tiếp cận anh, sau đó lừa anh vào hang động của cô ấy, trói chặt anh lại, không những không cho anh ăn, mà còn đánh anh đến mức sưng vù! Cuối cùng còn moi t-im anh ra!”
Đồng tử Doãn Vân Thân co rụt lại, vẻ mặt kinh hãi.
“Anh có biết moi t-im là gì không? Đầu tiên sẽ xẻ ngự.c anh ra, sau đó...”
Tôi vừa nói, vừa giơ tay mô phỏng động tác.
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
Doãn Vân Thâm hoảng sợ ôm ngực.
Tôi hài lòng với thành quả dạy dỗ của mình, lập tức nhấn mạnh:
“Cho nên nhớ kỹ, những nữ sinh chủ động tìm anh ở bên ngoài, đều không có ý tốt! Bọn họ đều là yêu quái biến thành! Anh tuyệt đối không được mắc lừa!”
Doãn Vân Thâm trịnh trọng gật đầu:
“Ừ ừ ừ!”
“Chỉ có em mới là người tốt, chỉ có em sẽ không làm hại anh!”
“Ừ ừ ừ!”
“Nhớ kỹ chưa? Lặp lại lần nữa!”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhớ kỹ rồi! Chỉ có chị là người tốt, những người khác đều là yêu quái!”
Tôi sung sướng híp mắt.
Tô Mộng Kỳ khoanh tay đứng bên cạnh, khinh bỉ đến mức suýt lật ngửa.
Xin hỏi, chúng ta có thể tiếp tục đi dạo phố chưa?
Tôi cười hì hì gật đầu.
Lúc này, quản gia đột nhiên gọi điện thoại đến.
“Mọi người đang ở đâu vậy? Mau về ngay!”
“Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Chúng tôi vội vàng chạy về thì thấy nhà đã bị cháy.