Chạy Về Phía Em

Chương 3:



Chiều hôm đó về đến nhà, Trầm Nhứ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đến bữa cơm cũng không kịp ăn, chỉ muốn lao lên giường ngủ ngay lập tức.

Mùa hè oi ả, tiếng ve kêu ầm ĩ.

Cô nằm nghe tiếng ve kêu rồi dần chìm vào một giấc mơ dài, rất dài.



Giấc mơ ấy đưa cô quay về năm lớp 10, khi đó cô mới chuyển từ thành phố Thanh Châu đến Trường Trung học Lâm Giang, thành tích học tập không tốt lại thêm gia đình vừa gặp biến cố khiến tính cách của cô lúc ấy không tốt, gần như không có bạn bè.

Cô thường một mình lên sân thượng của tòa nhà vào giờ nghỉ trưa, ngồi nhìn ra xa vì chỉ khi ở trên cao nhìn ra xa, cô mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít.

Kết quả của điểm thi giữa kỳ lần đầu, cô đứng gần cuối lớp, hôm đó cô ngồi một mình trên sân thượng rất lâu.

Khi chuẩn bị rời đi, chân cô tê cứng, vừa đứng dậy thì hai đầu gối không tự chủ được mà khuỵu xuống, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước.

Ngay khi Trầm Nhứ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sợ mình sẽ ngã xuống, một lực mạnh mẽ từ phía sau kéo lấy cánh tay cô, hành động hơi thô bạo kéo cô lại.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau chậm rãi lên tiếng: “Lần sau mà không nghĩ thoáng, đổi chỗ khác nhảy đi, ở đây mà ngã xuống, tôi không biết nên cứu hay không cứu cậu?”

Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng, trong trẻo nhưng lại mang theo một chút lười biếng, nghe rất hay, chỉ là… thái độ thì không được tốt cho lắm.

Nhưng vì anh vừa cứu cô, Trầm Nhứ cũng không tính toán.

Cô quay lại, ánh mắt dừng lại trên người anh.

Anh chàng thiếu niên dáng người cao ráo, áo khoác đồng phục khoác hờ trên vai, áo thun trắng bên trên, quần dài đồng phục màu xanh đậm, không biết là vì anh có khuôn mặt đẹp hơn hầu hết các bạn cùng trang lứa, hay vì tỉ lệ cơ thể quá hoàn hảo mà bộ đồng phục bình thường ấy lại trở nên thu hút một cách kỳ lạ.

Chỉ là khuôn mặt đó lại không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng lạnh nhạt đầy khoảng cách, như thể đang thể hiện sự không hài lòng với cô – người không mời mà đến xâm nhập vào lãnh địa của anh.

Trái tim Trầm Nhứ vẫn chưa kịp ổn định, cô cắn môi giải thích: “Tôi không biết ở đây có người, lúc tôi đến không thấy cậu.”

Thực tế đúng là như vậy, cô mới phát hiện ra nơi này cách đây nửa tháng, thi thoảng có thời gian cô lại lên đây ngồi một lúc, chưa bao giờ gặp ai ở đây.

Cô tưởng chỉ mình cô biết nơi này.

Nghe vậy, cậu thiếu niên nhướn mày nhìn cô, như thể hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng “à” một tiếng, tay còn lại thản nhiên bỏ vào túi quần: “Vậy thì xin lỗi, là tôi làm phiền cậu rồi.”

“……”

Trầm Nhứ biết anh đã hiểu lầm, kiên nhẫn giải thích: “Không phải… tôi không có ý định nhảy xuống, chỉ là chân tôi tê quá, không đứng vững.”

Chu Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay nhét vào túi quần, nét mặt lạnh nhạt, không có ý định để tâm đến chuyện của cô, hoàn toàn không có vẻ như là muốn quan tâm đến cô.

Giống như, nếu hôm nay cô không ở chỗ của anh, thì cô có ngã hay không anh cũng chẳng thèm để ý.

Một lúc sau, Trầm Nhứ nói: “Cảm ơn cậu đã kéo tôi lại.”

Nghe thấy câu này, trên khuôn mặt Chu Hành mới lộ ra một chút biểu cảm, anh từ tốn cười nhẹ: “Không có gì.”

Nói xong, anh không nói thêm gì nữa.

Trầm Nhứ đợi vài giây, thấy anh không có ý muốn tiếp tục trò chuyện, liền quay người định rời đi.

Khi đến cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi: “Này——”

Trầm Nhứ do dự quay lại, không hiểu: “Cậu gọi tôi à?”

Chu Hành cười: “Ở đây chỉ có tôi với cậu, nếu tôi không gọi cậu, còn gọi ai nữa?”

“……”

Trầm Nhứ: “Còn… chuyện gì nữa không?”

Cậu thiếu niên đứng yên tại chỗ, ánh mắt trong trẻo ngược sáng nhìn cô, hỏi: “Cậu tên gì?”

“Trầm Nhứ.”

Cơ thể như phản xạ đi trước suy nghĩ của bộ não.

Cô còn chưa kịp nghĩ lý do vì sao Chu Hành lại hỏi tên mình, thì tên của cô đã bật ra khỏi miệng.

Mãi sau này mỗi lần nghĩ lại, Trầm Nhứ đều tự hỏi liệu hôm đó có phải cô bị ma xui quỷ khiến rồi không.

“Trầm Nhứ.”

Chu Hành lẩm bẩm một câu, hỏi cô: “Là chữ “Nhứ” nào?”

Trầm Nhứ khẽ cúi mi mắt: *”Nhứ trong vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi.”

*Nguyên gốc: “未若柳絮因风起” là một câu thơ trong bài “Ly tao (离骚)” của nhà thơ Quân Tử Đình (屈原) thời Chiến Quốc, trong đó “柳絮” có nghĩa là những cánh tơ của cây liễu, còn “因风起” có nghĩa là “theo gió mà bay lên.” Câu này có thể dịch là “Chưa bằng những cánh tơ liễu theo gió mà bay lên,” diễn tả sự nhẹ nhàng, dễ dàng bị cuốn theo hoàn cảnh hay tác động từ bên ngoài, như cánh liễu bay theo gió.
**Tên nữ chính: Trầm Nhứ (沈絮)

Nghe vậy, Chu Hành khẽ nâng mày, khóe miệng cong lên, nụ cười càng thêm sâu sắc, rồi nhẹ nhàng nói: “*Văn nhân.”

*ý chỉ tên nữ chính rất văn thơ

Trầm Nhứ bị anh nhìn chăm chú thì có chút không thoải mái, vừa muốn lảng đi thì nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm, trong trẻo của chàng thiếu niên —

“Chu Hành.”

Nói xong, anh lại nhìn cô, nghiêm túc nhắc lại: “Tôi tên là Chu Hành.”

Trầm Nhứ cắn môi, gật đầu rồi mới rời đi.

Giấc mơ hỗn loạn, các cảnh tượng chồng chéo lên nhau.

Đến nỗi, khi Trầm Nhứ tỉnh dậy vào ban đêm, cô không cảm thấy thư giãn, trái lại còn mệt mỏi hơn.

Cô kéo chăn ra khỏi giường, đi vào phòng tắm dùng nước lạnh vỗ lên mặt, mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Hôm nay cô không có tâm trạng nấu ăn, trở lại phòng ngủ, Trầm Nhứ cầm điện thoại lên định gọi đồ ăn nhanh cho qua bữa.

Cô vừa mở ứng dụng đặt đồ ăn, thì màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn mới từ WeChat.

Trầm Nhứ vô thức mở ra.

Kỷ Thư Điềm: [Nhứ Nhứ, cuối tuần này là đám cưới của mình và Phó Ôn Niên, cậu có thời gian không? Mình muốn mời cậu làm phù dâu~]

Khi Trầm Nhứ nhìn thấy tin nhắn, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng Kỷ Thư Điềm đã gửi nhầm người.

Dù sao thì thời trung học, vì một số lý do, cô không thân với phần lớn bạn bè trong lớp. Nhưng cô từng ngồi chung bàn với Kỷ Thư Điềm một thời gian, lại thêm bạn trai của Kỷ Thư Điềm, Phó Ôn Niên, cũng là bạn thân với Chu Hành nên bốn người bọn họ thường xuyên đi cùng nhau, cũng coi như là bạn bè.

Nhưng tình bạn này chỉ duy trì đến khi tốt nghiệp trung học, sau đó cô gần như cắt đứt liên lạc với tất cả những người có quan hệ với Chu Hành.

Cô có WeChat của Kỷ Thư Điềm là do vô tình gặp lại cô ấy trong trung tâm mua sắm một năm trước, khi ấy hai người có nói chuyện vài câu rồi kết bạn, nhưng sau đó không liên lạc thêm, cứ nằm im trong danh sách bạn bè.

Đã năm sáu năm không liên lạc với người này, sao lại đột nhiên mời cô làm phù dâu thế?

Nhưng đầu tin nhắn lại thân mật gọi “Nhứ Nhứ”, làm cô không khỏi nghi ngờ.

Có lẽ, tin nhắn này thật sự gửi cho cô?

Liệu có phải Kỷ Thư Điềm sau này cũng kết bạn với một người bạn trùng tên với cô nên mới nhầm lẫn hay không?

Ngay lúc Trầm Nhứ nhìn màn hình điện thoại, do dự không biết có nên trả lời hay không, thì trong khung trò chuyện lại hiện lên một tin nhắn khác.

Kỷ Thư Điềm: [Bảo bối, không phải cậu đang nghĩ tớ gửi nhầm người đấy chứ?]

Tin nhắn đọc thấu tâm tư như vậy khiến Trầm Nhứ suýt nữa cho rằng trong phòng này có camera giám sát.

Hai tin nhắn liên tiếp gửi đến, không trả lời cũng không được.

Sau một lúc do dự, cô cắn răng gửi lại một câu: [Cậu kết hôn sớm thế à, chúc mừng cậu. Chúc cậu hạnh phúc.]

Cô không giỏi về các mối quan hệ xã hội.

Lần này, bên kia gửi cho cô một tin nhắn thoại dài chín giây.

“Nhứ Nhứ, cuối tuần này cậu có rảnh làm phù dâu cho tớ không, giờ những bạn học cũ ở địa phương không còn nhiều, một trong bốn người phù dâu ban đầu của tớ đột nhiên bị ốm không tới được, những người bằng tuổi tớ mà chưa kết hôn chỉ còn cậu, cậu có thể giúp tớ chút được không?”

Kỷ Thư Điềm đúng như tên gọi, không chỉ có cái tên ngọt ngào, mà giọng nói và vẻ ngoài cũng rất dễ thương.

Khi cô ấy nói vậy, Trầm Nhứ dễ dàng hiểu được hơn, bạn học cũ nhờ giúp đỡ trong đám cưới của cô ấy, cô không có lý do gì để từ chối, huống hồ Kỷ Thư Điềm là người duy nhất mà cô có thể coi là bạn trong suốt những năm học trung học.

Trầm Nhứ cúi đầu trả lời: [Được, cậu gửi thời gian và địa chỉ cho tớ, cần tớ chuẩn bị gì không?]

Kỷ Thư Điềm nhanh chóng gửi cho cô một thiệp mời điện tử: [Không cần chuẩn bị gì đâu, chỉ cần ăn mặc thật đẹp đến là được.]

Kỷ Thư Điềm: [À đúng rồi, Nhứ Nhứ, cậu gửi địa chỉ nhà cho tớ nhé, tớ sẽ gửi váy phù dâu cho cậu qua chuyển phát nhanh, váy là size M, nếu không vừa cậu nói lại với tớ nhé.]

Trầm Nhứ trả lời một câu “được”, rồi qua vài câu xã giao, họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Trước khi đi ngủ, Trầm Nhứ không hiểu sao lại mở lại khung trò chuyện với Kỷ Thư Điềm, chuyển đổi đoạn tin nhắn thoại dài chín giây thành văn bản.

—— “Bạn học cũ ở địa phương không còn nhiều.”

Cô nhớ lại hồi trung học, Chu Hành và Phó Ôn Niên có quan hệ khá tốt, không biết anh có đi dự đám cưới vào cuối tuần này không.

Cô đột nhiên cảm thấy hơi hối hận khi đã đồng ý với Kỷ Thư Điềm…
Ngày hôm sau, Trầm Nhứ vừa tan ca đã nhận được một gói chuyển phát nhanh từ Kỷ Thư Điềm gửi đến.
Váy phù dâu là một chiếc váy tay phồng màu champagne, được cắt may công phu tinh xảo, hoàn toàn khác biệt với những mẫu váy hiện nay có sẵn trong các cửa hàng váy cưới, kiểu dáng không hề đại trà.
Trầm Nhứ có chiều cao 168cm, dáng người cao, khung xương nhỏ nhưng thân hình thanh thoát, cộng thêm làn da sáng mịn, khiến chiếc váy champagne này trên người cô càng thêm vừa vặn. Thiết kế tay phồng ở vai hoàn hảo che đi khiếm khuyết duy nhất trên cơ thể cô, không giống như những chiếc váy cho thuê ở tiệm, mà lại giống như váy được cắt may riêng cho cô vậy.
Sau khi thay đồ xong, Trầm Nhứ đứng trước gương toàn thân nhìn lại, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần thay đổi một vài chi tiết bằng kim băng nhưng không ngờ chiếc váy cỡ vừa lại vừa vặn đến vậy, ngay cả phần eo cũng hoàn hảo ôm lấy đường cong cơ thể cô, không thừa không thiếu một chút nào.
Khi cô chuẩn bị thay ra thì điện thoại vang lên hai tiếng thông báo.
Là Kỷ Thư Điềm gửi đến, hỏi cô váy có vừa không.
Trầm Nhứ trả lời: [Vừa vặn lắm, không cần chỉnh lại đâu.]
Kỷ Thư Điềm: [Vậy thì tốt, cuối tuần gặp nhé~]
Trầm Nhứ: [Cuối tuần gặp.]
Sau khi trả lời xong, Trầm Nhứ vừa định bỏ điện thoại xuống để chuẩn bị bữa tối thì lại nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ.
[Chào bạn, tôi là chủ xe McLaren.]
Trầm Nhứ cúi đầu nhìn, là số điện thoại ở Lâm Giang, người kia chỉ nói mình là chủ xe, không nói rõ định xử lý thế nào.
Theo lý thì cô là người có lỗi, đáng lẽ phải chủ động gọi điện để thương lượng, nhưng cô không giỏi giao tiếp qua điện thoại, suy nghĩ một hồi, cô quyết định trả lời bằng tin nhắn.
Sau vài giây suy nghĩ, Trầm Nhứ gõ chữ: [Xin lỗi đã gây bất tiện cho anh, gần đây anh có rảnh lúc nào không? Tôi sẽ gọi nhờ người bên công ty bảo hiểm đến xem xét và bàn bạc về việc bồi thường, anh thấy thế nào?]
Phía đối phương nhanh chóng trả lời: [Được, nhưng mấy hôm nay tôi không rảnh.]
Mặc dù giọng điệu có vẻ hơi khô khan, nhưng Trầm Nhứ cũng hiểu được tâm trạng đối phương, vì chiếc xe đó trông có vẻ như mới mua, người kia có thể bình tĩnh nói chuyện với cô thế này đã là rất tốt rồi.
Trầm Nhứ: [Không sao, vậy anh có thể cho tôi biết khi nào anh rảnh được không?]
[Không chắc, mấy hôm nay tôi bận, mà tôi quên báo cảnh sát.]
Trầm Nhứ hơi giật mình một chút, lần đầu cô xử lý vụ tai nạn giao thông mà lại quên phải báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát thì không có biên bản xác nhận vụ tai nạn, không có biên bản thì không thể làm thủ tục bảo hiểm.
Trầm Nhứ: [Vậy ý anh là muốn giải quyết vụ này một cách riêng tư?]
Gửi xong tin nhắn này, trong lòng Trầm Nhứ hơi lo lắng, chiếc xe kia giá trị không nhỏ, dù chỉ là xước sơn thôi nhưng cũng phải bồi thường một khoản không ít.
Rất nhanh, người kia trả lời cô: [Giải quyết riêng cũng được, tôi quen một người bạn có mở xưởng sửa xe, giá không đắt đâu, đến lúc đó tôi sẽ đưa lại cho cô biên lai.]
Trầm Nhứ đành phải cứng rắn đồng ý: [Được rồi.]
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Chu Hành ném điện thoại lại vào tay Trịnh Viêm: “Mấy ngày nay tôi có việc, cậu giúp tôi mang xe đi sửa, nhớ mang biên lai về.”
Trịnh Viêm hơi ngạc nhiên nhìn tin nhắn trên điện thoại: “Không phải anh nói là muốn tự mình xử lý hay sao?”
Chu Hành hơi co chân, tựa người vào ghế sofa, lười biếng mở mắt: “Tôi đã nói là có việc rồi mà.”
“Được rồi.” Trịnh Viêm liếc nhìn anh, thấy hơi kỳ lạ, lẩm bẩm: “Vậy sao anh không dùng điện thoại của mình, lại phải dùng điện thoại của em?”
Nói xong, Trịnh Viêm như chợt nhớ ra điều gì, liền nói: “À, em đã đặt vé máy bay đến Thanh Châu cho anh rồi, chiều mai một giờ.”
Chu Hành: “Cậu giúp tôi hủy đi.”
Trịnh Viêm: “Hả?”
“Không đi nữa sao?”
Chu Hành hơi cụp mắt, yên lặng dập tắt đầu thuốc lá, cầm chiếc áo khoác trên sofa lên rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Ừ, không đi nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com