Nếu không phải Lâm Hàn trả thì tôi cảm thấy mình làm cả đời cũng không mua nổi”. “Ha ha, giá bất động sản ở thành phố Thiên Kinh là vậy đấy”, Tiêu Nhã cười nói: “Thực ra, các cô muốn coi nhà thì có thể liên lạc với tôi.
Bên tôi đang có mấy căn chung cư vừa mở bán, môi trường hay thiết kế đều thuộc loại tốt, vị trí còn ở gần công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa.
Tôi không phải đang nói khách sáo với các cô đâu.
Ngày mai, cô gọi vào số này xem nhà nhé.
Cứ nói tên tôi là quản lý sẽ dẫn hai cô đi coi nhà và giảm giá cho”. Hạ Sương thấy Tiêu Nhã nói vậy, cũng không tiện từ chối nữa.
Cô ta nhận lấy rồi gật đầu nói: “Vậy cảm ơn chị Tiêu nhé”. “À đúng rồi”, Tiêu Nhã lại như chợt nhớ ra điều gì, nói: “Về sau, Tần Liên đến chỗ hai người ở cũng được đó.
Bên tôi hơi bận, song đợi tình hình công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh của hai cô ổn định lại, cũng phải nhanh chóng sắp xếp vai diễn nổi bật cho cô ấy để cô ấy đóng nữ chính.
Mấy điều này đều là do Lâm Hàn căn dặn”. “Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp”, Hạ Sương gật đầu đáp. Sau đó, nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên. “Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tôi gọi toàn là những món ăn đặc sản của thành phố Thiên Kinh không đó.
Mấy cô thử xem có hợp khẩu vị không”, Tiêu Nhã nói. “Được”, Hạ Sương và Dương Khiết cùng đáp. Kế đó, bốn cô bèn vui vẻ hòa đồng ăn cơm, trò chuyện những việc trong ngày thường cùng nhau. Tiêu Nhã hơi do dư, Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn, nên chắc chắn biết rõ về anh.