"Lẽ nào, thật sự phải tìm bố ư? Vậy cái mặt mo của tôi còn biết giấu vào chỗ nào nữa!" Trong mắt Hồng Đạp Thiên tràn ngập tuyệt vọng. Ông Thang cũng không giúp được, trái lại bản thân còn chưa lo xong. Lâm Hàn lại không chịu bỏ qua. "Cứ như vậy, có lẽ chưa tới ba ngày...!Nhà họ Hồng chúng ta sẽ thật sự sụp đổ!" ... "Cậu Lâm, nhà họ Thẩm và họ Hạ đều mở họp báo thông báo phản đối nhà họ Hồng", Đường Quế Hùng bước vào, nở nụ cười nói. "Nhà họ Thẩm đồng ý thì bình thường thôi, nhưng tôi không ngờ ông chủ Hạ Đạt của nhà họ Hạ cũng đồng ý", Lâm Hàn xoa cằm. Đường Quế Hùng nói: "Hạ Đạt kia rất ham tiền, lần này nếu nhà họ Hồng sụp đổ, thì bọn họ sẽ được chia chác kha khá chút nước lèo còn sót lại.
Cho nên, sau khi nghe thấy nhà họ Thẩm đứng ở phe đối lập, ông ta mới không chút do dự phản đối nhà họ Hồng.
Giậu đổ bìm leo". "Phải biết rằng, nếu nhà họ Hồng sập, thì chút nước lèo nhà họ Hạ được chia phải bằng với lợi nhuận phát triển trong mười đến hai mươi năm của họ.
Trong vòng ba mươi năm có thể vươn mình trở thành quý tộc, cũng không phải không thể.
Vì vậy, Hạ Đạt mới quyết đoán như thế". Đường Quế Hùng nói với vẻ đầy tự tin: "Tôi đoán, ngày mai, giá cổ phiếu của họ sẽ tuột dốc không phanh, giá trị vốn hóa thị trường cũng sẽ bốc hơi.
Công nhân sẽ lại đình công.
Cùng lúc đó, các cơ quan nhà nước sẽ bắt đầu ra tay xử phạt nhà họ Hồng.
Bởi vì, dư luận đã không thể đè xuống được nữa, chỉ đành lấy họ ra để chặn miệng dư luận thôi!" Ông cụ lại nhìn sang Lâm Hàn, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục.
Ai mà ngờ được, một thế gia có lịch sử phát triển trên trăm năm như nhà họ Hồng bị lật đổ chỉ vì đã đắc tội một thiếu niên cơ chứ. "Thủ đoạn của cậu Lâm đúng là kinh thiên động địa, cao minh vô cùng, ông cụ tôi đây còn phải nể!" "Ha ha, đây không phải chỉ là công lao của một mình tôi, đằng sau còn có cụ Đường, Trần Nam, Tiểu Bắc và những người trong Tôn Hàn Các giúp nữa.