Vẻ mặt Trần Nam cứng đờ, sau đó thở dài một tiếng: "Nhưng cậu lại từ chối, một cơ hội tốt như vậy mà không bắt lấy, tôi thấy tiếc cho cậu luôn đấy".
Lời ấy vừa thốt ra, không chỉ Trần Nam, Hà Lộ sửng sốt, mà ngay cả Thạch Tông và mọi người trong phòng đều sững người.
Rồi tất cả mọi người chợt cười vang.
"Ha ha ha, cười chết tôi, tôi chưa từng nghe thấy tên tuổi cậu ta trong Vùng Xám nữa là!" "Chỉ được cái nói phét! Lòe mọi người thôi!" "Trần Nam, tên đàn em này của mày không những kiêu căng ngạo mạn mà bản lĩnh khoác lác cũng kinh thật", Thạch Tông cười cợt nhìn Lâm Hàn: "Ỷ mình có bản lĩnh cái, hất cằm lên trời, nhưng chẳng biết rằng, giới này không chỉ đánh đánh giết giết!" Vẻ mặt Trần Nam đổi tới đổi lui: "Cậu em Lâm Hàn còn trẻ nên hơi kiêu ngạo là chuyện bình thường! Không cần Thạch Tông mày nói này nói kia!" Ánh mắt Hà Lộ nhìn Lâm Hàn cũng có chút khó chịu.
"Buổi lễ kế nhiệm của anh Xuyên sắp bắt đầu rồi, mời mọi người ra ngoài!" "Lễ kế nhiệm sắp bắt đầu rồi!" "Chúng ta mau đi qua đi!" "Lâm Hàn, chúng ta đi tham gia buổi lễ đi, cậu đừng để bụng những lời nói lúc nãy của bọn họ!", Trần Nam đứng lên nói.
Lâm Hàn gật đầu.
! Cùng lúc đó, trong căn phòng bí mật của Trần Công Quán, một người đàn ông mặc áo khoác đen, chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
"Ông Hoàng, lễ kế nhiệm của tên nhóc Ngô Xuyên kia sắp bắt đầu rồi, người bên ông đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?" Một người đàn ông đô con đứng sau lưng gã ta hỏi.
"Giang Sấm, nhà họ Hoàng tôi làm việc mà ông còn không yên tâm à?", người đàn ông mặc áo khoác cười lạnh một tiếng: "Tôi đã sắp xếp người hết rồi, yên tâm, thằng nhóc Ngô Xuyên hỉ mũi chưa sạch kia không kế thừa được vị trí của Trần Vô Cực đâu".
"Vậy làm phiền ông Hoàng rồi".
"Ha ha, đôi bên cùng có lợi thôi", ánh mắt người đàn ông mặc áo khoác lập lòe: "Yên tâm, tôi nhớ mà, đợi đến khi tôi ngồi vào vị trí của Trần Vô Cực, tôi sẽ chuyển quyền quản lý Vùng Xám thành phố Đông Hải cho ông Hoàng, dù sao, đây cũng là thứ của nhà họ Hoàng", người đàn ông đô con vội nói.
"Còn Hoàng Báo kia, ông ta chảy dòng máu của nhà họ Hoàng, lại vì một thằng nhãi tên là Lâm Hàn mà ngồi tù, còn bị phán tử hình.
Lâm Hàn dám ra tay với người nhà họ Hoàng, thì tuyệt đối không thể bỏ qua cho cậu ta!", trên người gã mặc áo khoác toát ra sát khí lạnh băng: "Hai là vì giết chết Lâm Hàn, chờ đến khi buổi lễ kế nhiệm kết thúc, ông phải giúp tôi giải quyết chuyện này, lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của cậu ta cho ông".
"Vâng! Ông Hoàng!" ! Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đeo kính râm, Lâm Hàn và mọi người đi vào một gian tứ hợp viện.
Ở lan can tầng ba của mỗi tòa nhà đều có một loạt vệ sĩ đeo kính đen đứng, mặt mày nghiêm nghị cảnh giác nhìn xuống dưới, phòng ngừa phát sinh biến cố.