Trên trang lập tức hiện lên tin tức đấu giá. Ông Trương ra giá 110 triệu tệ. Ông Hàn ra 120 triệu tệ. Cô Trần ra 130 triệu tệ. ... Có rất nhiều đại gia để ý siêu thị Hoa Nhuận, chỉ mới một lát giá đã bị nâng lên tới 180 triệu tệ. Lâm Hàn ra 200 triệu. Trên trang lập tức hiện lên tin tức. Anh Lâm ra 200 triệu tệ. Số tiền đó vừa xuất hiện, cả trang bán đấu giá lập tức yên tĩnh lại. Cùng lúc đó, trong căn biệt thự nào đó của thành phố Đông Hải, một gã đàn ông cao to vạm vỡ đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt: "200 triệu tệ, á đù, có tiền ghê! Bỏ đi, không đấu!" ... Tại thành phố Thiên Kinh, bên trong chiếc Maserati, một cô gái xinh đẹp cầm điện thoại lắc đầu nói: "200 triệu à, không đáng.
Tôi mà có số tiền kia thì đầu tư vào việc khác tốt hơn, chẳng cần phải mua cái siêu thị sắp phá sản này làm gì". Ở thành phố Hải Nam của Hoa Hạ. Một người đàn ông đang nằm trên bờ cát phơi nắng, bên cạnh có cô gái mặc bikini đút trái cây cho anh ta ăn. Người đàn ông nhìn điện thoại, cười khẽ: "200 triệu tệ mua một siêu thị sắp phá sản, đúng là thằng ngu rảnh tiền mà.
Quăng số tiền đó ra đầu tư, không biết đến năm nào tháng nào mới lấy lại được vốn, còn chưa tính trong khoảng thời gian đó có khả năng sẽ xảy ra rủi ro gì đấy". ... Những cảnh giống như vậy đều xảy ra ở mọi nơi trên Hoa Hạ. Lúc này, trên trang, rốt cuộc chằng có ai ra giá tiếp. 200 triệu tệ lần một! Trang bán hiện lên tin tức. 200 triệu tệ lần hai!
200 triệu tệ lần ba! Đã chốt! Chúc mừng anh Lâm đã thành công mua được siêu thị Hoa Nhuận! Tinh! Điện thoại Lâm Hàn lập tức nhận được tin nhắn: "Chúc mừng anh Lâm đã dùng 200 triệu tệ mua được siêu thị Hoa Nhuận.
Trong vòng 3 ngày, mời anh mang tiền đến tòa án để hoàn thành thủ tục chuyển nhượng.
Nếu như quá hạn sẽ trừ vào tiền đặt cọc". Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, nở nụ cười, cuối cùng siêu thị Hoa Nhuận cũng đã bị anh mua lại. Anh bèn ra khỏi nhà đi đến tòa án. Cùng lúc đó, trong văn phòng chính của siêu thị Hoa Nhuận ở thành phố Đông Hải. "200 triệu tệ! Thấp vậy ư!" Lương Sảng nhìn giá bán, mặt mày ngẩn ngơ: "Siêu thị nhà chúng ta, nào là đất đai, mặt tiền cửa hàng, các thiết bị cộng lại cũng phải 500 triệu tệ, không ngờ lại bị mua với giá 200!" "Haiz, đành vậy chứ sao". Một người đàn ông trung niên bên cạnh Lương Sảng lắc đầu: "Siêu thị chúng ta đã sắp phá sản, dùng 200 triệu mua, sau đó còn phải bỏ vào ít nhất thêm 100 triệu nữa mới chậm rãi vực dậy nổi.
Quăng số tiền đó ra, muốn lấy lại vốn cũng mất khoảng hai ba năm". Người này chính là Lương Huy - bố Lương Sảng. "Cậu Lâm này cũng quyết đoán đấy chứ, thẳng tay quăng ra 200 triệu tệ.
Tiểu Sảng, chúng ta đến tòa án làm công tác chuyển nhượng thôi.
Có số tiền đó, bố con ta có thể trả hết các khoản nợ rồi". -------------------.