Có điều, trong thời gian đó, cậu chủ không thể sử dụng bất cứ thứ gì liên quan đến dòng họ". "Được". Trò chuyện thêm một lát, Lâm Hàn mới cúp điện thoại. Sáu tiếng à, cũng không lâu. Hơn nữa, giờ Lâm Hàn cũng có một số thế lực của riêng mình, đương nhiên không lo sẽ xảy ra chuyện gì. "Chồng ơi, điện thoại của ai thế?", đợi Lâm Hàn tắt máy, Dương Lệ mới tò mò hỏi. "Một người bạn thôi", Lâm Hàn khẽ cười nói.
Dương Lệ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa. Nửa tiếng sau, xe chạy tới bên ngoài biệt thự núi Vân Mộng. "Hửm?" Anh vừa vào biệt thự lập tức nhíu mày, cả phòng khách đều lung tung bừa bộn. Cái bàn thì bị hất đổ, ảnh cưới của anh và Dương Lệ cũng rớt xuống đất, hơn nữa, ngăn kéo trong phòng khách đều bị mở hết ra. Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm ngồi trên sô pha, há miệng thở dốc, mặt đầy sợ hãi. "Bố, mẹ, có chuyện gì vậy?" Dương Lệ lập tức bước tới, lo lắng hỏi hai người. "Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu chẳng phải đã ly hôn với Tiểu Lệ rồi sao? Cậu còn mặt mũi mà trở về đây ư?" Dương Cảnh Đào thấy Lâm Hàn, trên mặt chợt hiện lên vẻ giận dữ: "Vả lại, thằng nhóc cậu có phải là ngại mình sống lâu quá rồi hả? Cua ai không cua lại đi cua con gái rượu của Hàn Tiếu - ông trùm giàu có nhất thành phố Đông Hải! Ban nãy người ta đã tìm đến tận cửa đó!" "Ông ta dẫn theo mười mấy người tới, tên nào cũng cầm theo súng trong tay.
Lâm Hàn, cậu nói thử xem bản thân ngại mình sống lâu quá hay gì? Kết hôn rồi còn qua lại với con gái Hàn Tiếu! Điều đó và muốn chết có gì khác nhau sao!" Lâm Hàn im lặng, đi đến vách tường nhặt ảnh cưới lên, lau bụi đi, rồi treo lên lại. Sau đó, anh mở ngăn kéo ra, bên trong ngoài giấy tờ nhà đất thì chẳng còn gì khác. Lâm Hàn khẽ nhíu mày, trước khi đi, anh đã đặt viên Californium kia ở trong đây. Giờ lại không có, hiển nhiên là đã bị Hàn Tiếu lấy đi rồi. "Sơ suất rồi", Lâm Hàn khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hàn Tiếu kia năm lần bảy lượt muốn cướp lấy Californium của anh, xem ra ông ta thật sự coi Lâm Hàn anh là một trái hồng mềm, có thể tùy tiện nắn bóp. "Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu còn đứng đó làm gì? Còn không gọi điện thoại xin lỗi Hàn Tiếu đi!" Trần Diễm Diễm nói: "Cậu có biết đám người Hàn Tiếu dẫn tới đều mang theo súng không? Ban nãy, tôi và Dương Cảnh Đào đã suýt nữa thì bị hù chết! Tôi không ngờ rằng Lâm Hàn cậu lại to gan đến thế, mặt dày muốn leo lên cành cao đi cua con gái Hàn Tiếu! Giờ thì hay rồi, người ta tìm đến tận nhà luôn kìa!" "Vừa nãy bảo cậu đi ly hôn với Tiểu Lệ, chứ nếu cậu mà có mặt ở nhà thì có lẽ Hàn Tiếu kia đã nã súng bắn chết cậu rồi!"
"Bố, mẹ, chồng con không có qua lại với con gái Hàn Tiếu", Dương Lệ nói: "Ban nãy, con và chồng đã đi tới chỗ con gái ông ta và giải thích rõ ràng rồi.
Anh ấy trong sạch, nên tụi con không có ly hôn!" "Không ly hôn!" Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều trợn mắt há hốc mồm. "Không ly hôn, vậy chuyện phân chia tài sản..." "Nếu đã không ly, thế tại sao còn phải chia tài sản.
Hơn nữa, con rất yêu chồng mình, sao nỡ ly hôn với anh ấy chứ", Dương Lệ nói. Mà lúc này, Lâm Hàn lại đi ra ngoài. "Chồng ơi, anh đi đâu thế?", Dương Lệ tò mò la lên. "Anh bận xíu việc, em ở nhà đừng chạy lung tung, xảy ra chuyện gì thì gọi cho anh". Lâm Hàn đáp, anh muốn đi tìm Hàn Tiếu lấy lại Californium. Cộp, cộp, cộp! Lâm Hàn vừa đi tới cửa thì bỗng có tiếng bước chân truyền đến. Chỉ thấy mười gã đàn ông từ bốn phía xuất hiện rồi chắn trước mặt Lâm Hàn. Trong tay những gã đó đều cầm theo khẩu súng lục đen ngòm, măt lạnh như tiền. Đằng sau bọn họ là Hàn Tiếu. Mấy gã cao to vừa nhìn thấy Lâm Hàn, không nói lời nào đồng loạt giơ súng lên bóp cò, bắn! Đoàng, đoàng, đoàng! Tiếng súng liên tục vang lên. -------------------.