Lăng Thiên Thủy nắm đầu cô cô kéo về phía trước màn hình: “Gọi anh rể cũng thân thiết quá đấy, vậy hãy để cho mày nhìn thật kỹ cảnh tượng Diệp Phi bị tàn phế”
Nước mắt Đường Kỳ Kỳ rơi như mưa.
Lý Đại Dũng vô cùng đau đớn, móng tay ghim vào lòng bàn tay.
“Nên kết thúc rồi”
Miyamoto Saburo đứng trước mặt Diệp Phi, nhếch miệng nở một nụ cười trêu tức: “Đối đầu với Huyết Y Môn, đây chính là kết cục của mày”
Sau khi nói xong, hắn ta từ từ dùng đầu chân trái của mình chuẩn bị đạp Diệp Phi một đòn trí mạng.
Một cú đạp này của hắn sẽ làm gãy cột sống của Diệp Phi, đây chắc chắn là một bữa tiệc đẫm máu, cũng có thể làm cho.
Đường Kỳ Kỳ cảm nhận được sự tàn ác của hắn.
Cứ như vậy, Đường Kỳ Kỳ sẽ ngoan ngoãn hầu hạ hắn thật tốt.
“Á!”
Trong lúc hắn đang định giơ chân lên thì Diệp Phi đang thoi thóp bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, như một con mãnh thú ôm lấy chân của hắn gập lại về phía sau.
Tất cả sức mạnh trong lồng ngực đều tập trung dồn vào đầu gối của Miyamoto Saburo.
“Răng rắc!”
Một luồng sức mạnh bùng nổ xung quanh kèm với tiếng gấy xương giòn giã vang lên, Diệp Phi và Miyamoto Saburo ngã mạnh xuống đất.
Vừa ngã xuống đất, Diệp Phi gõ khuỷu tay mạnh vào đầu gối của Miyamoto Saburo, dồn hết toàn lực vào đòn này.
“ÁI” Miyamoto Saburo bỗng chốc kêu lên một tiếng thảm thương, nửa người trên của hắn vô thức đứng thẳng lên, ngư trường trong tay Diệp Phi lóe lên đâm vào yết hầu của Miyamoto Saburo.
Thân thể của Miyamoto Saburo chấn động, cổ họng bắn máu tươi, thanh kiếm võ sĩ đạo bay ra xa, Lăng Thiên Thủy hoảng sợ kinh ngạc hét lên một tiếng.
Lý Đại Dũng cũng há mồm trợn mắt.
Không ai có thể nghĩ đến Diệp Phi còn có thể có hành động như vậy.
Miyamoto Saburo khí thế với sức chiến đấu mạnh mẽ trong nháy mắt đã không còn sức chiến đấu.
Diệp Phi đứng dậy khỏi người của Miyamoto Saburo, phủi phủi tay nhàn nhạt mở miệng nói: “Thế này mới là kết thúc”
Anh băng bó vết thương đơn giản.
“Ư hử!” Miyamoto Saburo ôm lấy yết hầu không ngừng kêu rên, tròng mắt cứ lồi dần lên như là một con cá chết.
Hắn đang chết dần, chỉ nghe trong cổ họng hắn không ngừng phát ra tiếng “ọc ọc”
Hắn tức giận, hắn không cam lòng, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới là chỉ còn cách chiến thắng một bước chân nữa thôi nhưng lại bị lật ngược tình thế.
Nhưng mà dù có ấm ức uất nghẹn đến mức nào đi nữa thì cuộc sống cũng ngày càng khép lại…