“Không cần nói lung tung, tôi cũng không hy vọng anh chết một cách quang minh chính đại.”
Tuy là nắm trong tay thế chủ động, nhưng Lý Hàn U vẫn cẩn thận: “Để cho đối phương chết không phục, trong lòng tôi càng cảm thấy vui vẻ.”
“Muốn đối phó tôi thì cứ xông tới, tại sao còn kéo nhiều người như vậy?”
Diệp Phi (Phàm) nhắc Lý Hàn U: “99% trong số họ sẽ lấy mạng cô đấy.”
Lý Hàn U liếc nhìn Lý Nhã Thủy và những người khác cười nói: “Muốn trách thì trách số mệnh họ không tốt, lại cùng chuyến bay với anh.”
Nghe được đoạn đối thoại hai bên, hành khách khoang hạng nhất càng thêm tuyệt vọng.
“Cô gái này, cô muốn giết anh ta thì giết đi, đừng kéo theo chúng tôi chết chung?”
Lý Nhã Thủy run rẩy hô lên một tiếng: “Anh ta là tên khốn nạn. Tôi cũng rất ghét hắn. Cô giết anh ta đi. Tôi cam đoan sẽ không xen vào.”
Các vị hành khách đều đồng ý, ý nói oan có đầu nợ có chủ.
Diệp Phi (Phàm) bất đắc dĩ nhìn Lý Nhã Thủy. Người phụ nữ này luôn nhằm vào anh. Anh như thế nào lại giống như đắc tội với cô ta.
Nhìn đến Diệp Phi (Phàm) bị người người chỉ trích, Lý Hàn U trên mặt đắc ý: “Diệp Phi (Phàm), nhìn xem anh bị bao nhiêu người chán ghét kìa.”
Diệp Phi ngồi thẳng người, nói: “Lý Hàn U, đừng nhiều lời, rốt cuộc cô muốn gì đây?”
“Hai tên phi công ở khoang điều khiển đã hôn mê, sau 24 giờ sẽ không tỉnh. Cả chuyến bay này người duy nhất có thể lái máy bay chỉ có tôi thôi.”