Cảm nhận được hơi thở của Diệp Phi (Phàm), tâm trạng của Tống Hồng Nhan dịu đi rất nhiều, cô nắm tay Diệp Phi (Phàm) thở dài.
“Hơn hai mươi năm qua, bà ấy đánh chết cũng không tiết lộ thân phận của bố, cho dù là ông ngoại, cậu hay là chị cầu xin thì bà ấy cũng đều giữ bí mật cho ông ta. Cậu nói xem, bà ấy đã giữ bí mật cho mình thì giữ cả đời đi, như thế thì chị sẽ đánh giá cao bà ấy. Nhưng hôm nay bà ấy gọi cho chị và nói rằng bố chị đã lén theo dõi chị, ông ta muốn gặp chị, hy vọng chị có thể cho ông ta một cơ hội.”
“Trước đây khi chị cần ông ta che chở thì ông ta không xuất hiện, bây giờ mọi thứ đã tốt thì ông ta lại xuất hiện.”
“Dựa vào cái gì mà chị phải nhận ông ta? Dựa vào cái gì mà để ông ấy được hưởng hạnh phúc gia đình?”
“Chị sẽ không gặp ông ta, chị cũng sẽ không nhận ông ta. Nếu mẹ chị dám ép chị thì chị sẽ không nhận cả mẹ.”
Tống Hồng Nhan bất bình: “Đầu mẹ chị chắc bị úng nước rồi, một người đàn ông hơn hai mươi năm không ở bên cạnh mà sao bà còn quan tâm như vậy?”
“Hay là bà cũng không muốn nhận người đàn ông đó, chẳng qua là cảm thấy bố con có quyền nhận ra nhau.”
Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng khuyên để Tống Hồng Nhan nhẹ lòng: “Đừng trách bác gái, hơn hai mươi năm rồi, bà ấy còn đau khổ hơn chị. Chẳng những phải chịu sự khinh thường của người khác mà còn bảo vệ thân phận của bố chị, hơn nữa còn phải chịu sự oán trách từ con gái. Có thể bà ấy không đúng nhưng anh tin bà ấy có nỗi khổ trong lòng.”
Anh khẽ cười: “Cũng đừng nghĩ nhiều, chị đã là người lớn, lại còn là Tổng giám đốc Tống, không muốn nhận thì không ai có thể ép buộc được.”
Người đàn ông nhỏ của cô không tồi, miệng ngọt hơn trước không ít, lại còn có thể dỗ dành.
Sau khi được Diệp Phi (Phàm) khuyên, Tống Hồng Nhan cảm thấy tốt hơn nhiều, cô mỉm cười xoay người ôm cổ Diệp Phi (Phàm).
“Thật sự không uổng công chị dạy dỗ cậu lâu như vậy. Cậu nói đúng, chị đã lớn, có thể tự quyết định mà không bị bố mẹ chi phối. OK, chị coi như không nhận cuộc điện thoại của mẹ và tiếp tục nghĩ rằng bố đã chết.”
Cô vừa nghĩ thế thì cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Cậu bạn nhỏ, hiếm khi đến công ty tìm chị, có muốn mời chị đi ăn tối, xem phim rồi lăn giường không?”
Tống Hồng Nhan lại cười với Diệp Phi (Phàm): “Chỉ cần cậu gật đầu là chị đây sẵn sàng bị cậu ăn bất cứ lúc nào, còn là loại không cần phụ trách.”