Đường Nhược Tuyết vén tóc xong lại kéo kéo quần tất để cho hai chân trở nên thẳng hơn, sau đó cô hôn Diệp Phi.
Toàn thân Diệp Phi run rẩy giống như bị giật điện.
Anh nắm lấy cái eo thon nhỏ mảnh khảnh rồi hôn lên trán Đường Nhược Tuyết.
Đường Nhược Tuyết không chống cự mà mặc cho Diệp Phi hành động.
Đang hứng thú thì thân thể Diệp Phi chấn động, sau đó dán vào tai Đường Nhược Tuyết nói nhỏ một câu.
Thân thể Đường Nhược Tuyết nhẹ run lên.
Động tác hai người càng lúc càng mạnh, bất tri bất giác phải dựa vào phòng bếp, Diệp Phi đưa lưng về phía cửa sổ.
“Choang!”
Đột nhiên đúng lúc này cửa sổ bị người đụng vỡ, gió lạnh thổi vào, một bóng đen vọt tới.
Môt cây dao hướng thẳng vào lưng Diệp Phi.
Vừa nhanh vừa chuẩn.
Lúc sát thủ nhảy từ cửa sổ vào thì Diệp Phi đã nhanh nhẹn xoay người, xoay cổ tay năm lấy con dao cắt thịt ném ra.
Một tiếng keng vang lên, dao cắt thịt đụng vào cây dao đối phương đâm tới.
Cây dao đâm trật qua trái trúng vào tủ bếp.
Hộc tủ xuất hiện một cái lỗ.
Sát thủ hơi ngừng lại.
Vóc dáng người đến nhỏ bé, mặc quần áo dành cho người phục vụ, đeo khẩu trang, trông yếu đuối nhưng di chuyển rất nhanh nhẹn, cách vung dao cũng khá sắc sảo.
Diệp Phi tránh né rồi ung dung đánh trả khiến cho người †ấn công sửng sốt.
Cô ta chọn ám sát vào lúc này chính là hi vọng giết Diệp Phi trở tay không kịp.
Lúc Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết mùi mãn, vui vẻ thì sao có thể để ý đến động tĩnh sau lưng?
Vốn tưởng rằng có thể đâm trúng Diệp Phi chỉ bằng một dao, ai ngờ lại tốn công vô ích.
Hơn nữa cổ tay cô ta bị đau chứng tỏ Diệp Phi mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.