[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một ngày, hai ngày… Cơ Thu Di ngày nào cũng đến.
Đến mức hắn nghi ngờ, chẳng lẽ bệ hạ nuông chiều Công Chúa đến vậy sao?
Sau biết, bệ hạ chỉ khoan dung mỗi Cơ Thu Di.
Bởi nàng là người duy nhất dám đứng giữa đại điện công khai nói: “Công Chúa không thua kém Hoàng Tử. Bệ hạ là vua Đại Chu, Công Chúa cũng là Công Chúa Đại Chu. Đã hưởng sự phụng dưỡng của bách tính thì cũng phải gánh trách nhiệm vì dân!”
Nàng bái thái y trong cung làm thầy, tự mình khám bệnh, sắc thuốc.
Thậm chí phá bỏ tiền lệ trăm năm, xuất cung khám bệnh miễn phí cho dân nghèo.
Nàng tinh thông y lý, cứu người độ thế.
Rõ ràng là cành vàng lá ngọc, vậy mà sẵn sàng làm trợ thủ cho một lang trung bình thường.
Thẩm Ngự Phong nhớ rõ hôm đó hắn cùng Lý Đình từ thao trường về, đi ngang y quán Cơ Thu Di.
Ánh tà dương cuối ngày xuyên qua hành lang, chiếu sáng trước sảnh. Cơ Thu Di đang ngồi trong quán, khám bệnh, ghi chép, bốc thuốc.
Không hiểu sao, ánh mắt hắn dừng lại đó, mê mẩn.
Rõ ràng trong ký ức, Cơ Thu Di chỉ là tiểu nha đầu thích đi theo sau lưng hắn.
Bất chợt, nàng trong quán ngẩng đầu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Cô nương khẽ cong khóe mắt mỉm cười, giơ tay vẫy nhẹ về phía hắn.
Chỉ là một buổi chiều bình thường.
Thế mà từ hôm đó, Thẩm Ngự Phong lặng lẽ cất giữ hình bóng một người trong tim.