Gia nhân trong phủ Tần đều là ký kết sinh khế, tuyệt chẳng phải trâu ngựa mặc người đánh đập g.i.ế.c hại.
Chớ nói là Lục phụ, dẫu có là chính phu nhân ra tay đánh c.h.ế.t hạ nhân, thân quyến người c.h.ế.t cũng có thể đưa chuyện tới nha môn cáo trạng.
"Ông chủ, là người bảo ta làm đấy! Ta chỉ làm theo sai bảo của ông mà thôi!"
Khác với tên tiểu đồng đang hoảng loạn, sắc mặt Lục phụ dưới ánh sáng chập chờn dần trở nên âm trầm, ánh mắt rời khỏi xác người kia, lần lượt quét qua ta và Lục Hoài Niên. Biến chuyển trong ánh nhìn kia phức tạp khôn tả, cuối cùng lại như kìm hãm ta trong một tầng sương lạnh mịt mờ.
Không khí im phăng phắc đến nghẹt thở, khiến người ta thấy như có lửa nóng thiêu đốt trong lòng.
Ta không ngừng cầu khẩn trong tâm, hy vọng phu nhân và cha sớm dẫn người đến cứu viện.
"Chẳng qua chỉ là c.h.ế.t một tên hạ nhân mà thôi. Bồi chút bạc, bịt miệng là xong. Vậy mà người của cha lại nhát gan đến thế?"
Lục Hoài Niên chau mày, lạnh lùng lên tiếng. Chỉ có ta biết, tay huynh vẫn đang run nhẹ, trong khi vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay ta.
Huynh ấy cũng đang sợ.
"Con trai ta nói đúng, chỉ là một kẻ nô bộc."
Lục phụ gật đầu, từ từ bước đến gần. Bóng hắn dưới ánh trăng kéo dài, từng chút từng chút một bao trùm lấy chúng ta, như vực sâu nuốt trọn ánh sáng.
"Ta tin con ta sẽ không để cha mình phải lên quan phủ chịu tội, đúng không?
"Vậy thì đi nói với nương con, bảo nàng ta bỏ tên nông phu kia đi, quay lại bên ta. Chúng ta vẫn là một nhà, có thế cha mới yên tâm được, có phải vậy không?"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục phụ mà ta từng thấy vốn là kẻ thô bạo nóng nảy, tâm cơ toan tính đều phơi bày trên mặt. Thế nhưng lúc này, hắn lại điềm tĩnh như nước, ánh mắt bình thản khiến ta rợn người. Giống như bị rắn độc quấn quanh, vừa lạnh lẽo vừa chẳng thể giãy giụa.
Ta vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Hoài Niên. Cảm nhận được, huynh liền nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ về mu bàn tay ta như trấn an.
"Đó là điều quá tốt! Con vẫn luôn mong cha nương được bên nhau, chúng ta vẫn là người một nhà!"
Lục Hoài Niên đột ngột quay đầu, một tay đẩy mạnh ta ra sau.
"Ngươi cút đi! Cùng cha ngươi cút khỏi Tần phủ!"
"Ấy, vội gì?"
Ánh mắt Lục phụ quét tới, đường lui phía sau ta lập tức bị gia nhân chặn đứng.
"Ta nhớ không lầm, hình như các ngươi ra ngoài không chỉ có một người. Nói mau, người kia đâu rồi?"
Bàn tay gân guốc của hắn đặt lên vai Lục Hoài Niên, lực siết chặt như muốn bóp nát xương cốt.
"Lúc nãy không phải còn dám nói cha si tâm vọng tưởng sao? Giờ lại quay sang đổi giọng? Lục Hoài Niên, ngươi cho rằng cha ngươi là kẻ ngốc à?"
Chát! Chát!
Hai tiếng tát vang dội trong đêm đen.
"Ngay cả ngươi cũng dám lừa ta! Ngươi cũng giống lũ tiện nhân đó mà lừa ta! Trên người ngươi chảy là m.á.u của ta! Nếu ngươi cứ cố chấp mê muội, thì để ta g.i.ế.c con nha đầu đó, còn ngươi thì nhốt lại!
“Chờ đến khi nào ngươi tỉnh ngộ, ta mới thả ra! Một tên tiểu đồng, một đứa con hoang – chỉ cần cả hai c.h.ế.t rồi, sẽ chẳng ai biết chuyện xảy ra hôm nay!”