Cả hội trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn theo ánh mắt Hoắc Dữ Xuyên về phía Lâm Miểu.
Lâm Miểu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên chìa tay ra với mình, nhất thời quên phản ứng, chỉ biết đưa tay trong vô thức.
Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu rồi kéo cậu ra khỏi hội trường.
Đám đông phía sau ồ lên xôn xao, lúc này mới hiểu bạn trai mà Hoắc Dữ Xuyên vừa nhắc đến chính là người trong bức ảnh được bàn tán "sôi nổi" trên diễn đàn trường mấy ngày qua.
Nói cách khác, người đàn ông còn lại trong ảnh chính là Hoắc Dữ Xuyên.
Người mà họ mắng "kinh tởm", "vô liêm sỉ" chính là "khách quý" được hiệu trưởng mời đến hôm nay, là doanh nhân trẻ thành đạt ở thành phố A, thậm chí hàng năm có không ít sinh viên trường họ nộp đơn ứng tuyển vào công ty hắn.
Trong tiếng ồn ào xen lẫn những câu trầm trồ: "Là thật kìa! Chèo thôi!"
"Bạn trai anh ấy cũng đẹp ghê!"
"Thì ra Hoắc tổng chính là người trong xe!"
"Đây mới là thuyền nên chèo nè, oa oa oa......"
Lâm Miểu theo Hoắc Dữ Xuyên ra khỏi hội trường, thấy hắn im lặng có vẻ không vui thì sốt ruột kéo tay áo hắn: "Cậu sao vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ lẳng lặng kéo cậu đi.
Nhớ lại lời hắn nói trên sân khấu, Lâm Miểu lo lắng lẩm bẩm: "Sao tự dưng lại nói vậy chứ? Giờ mọi người biết hết rồi......"
Hoắc Dữ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Biết thì sao? Quen tớ xấu hổ lắm à?"
Lâm Miểu vội lắc đầu: "Không phải......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không nói tớ biết chuyện bức ảnh?"
Lâm Miểu nắm chặt chăn không thả: "Tớ, tớ tự bôi được, cậu đưa thuốc cho tớ đi."
Hoắc Dữ Xuyên bất động nhìn cậu.
Lâm Miểu kéo chăn lên che nửa mặt, chỉ chừa lại đôi mắt tròn xoe, hỏi hắn: "Vậy là cậu hết giận rồi đúng không?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu phải giận cậu."
Lâm Miểu: "Chứ giận ai?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Giận tớ."
Lâm Miểu ngơ ngác hỏi: "Sao lại giận mình?"
Hoắc Dữ Xuyên cúi người ôm cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu có thể...... dựa vào tớ nhiều hơn được không?"
Lâm Miểu mờ mịt: "Hả?"
Hoắc Dữ Xuyên vùi mặt vào cổ cậu: "Dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nói với tớ ngay, đừng sợ gây rắc rối cho tớ, cũng đừng sợ ảnh hưởng đến công ty......"
"Đối với tớ, cậu mới là quan trọng nhất."
Tim Lâm Miểu đập mạnh, lồng ngực như được rót đầy canh nóng, ấm áp dễ chịu.
Cậu khẽ gật đầu: "Tớ biết rồi."
Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Cậu có làm được không?"
Lâm Miểu: "Được......"
Hoắc Dữ Xuyên thả cậu ra rồi nói: "Vậy vén chăn lên đi, để tớ bôi thuốc cho cậu."
Lâm Miểu: "......" Hình như bẻ lái hơi nhanh thì phải?
Khi Lâm Miểu đến trường thì nghe Tưởng Nhạc Minh nói bài đăng về cậu và Hoắc Dữ Xuyên trên diễn đàn đã bị xóa, hình như hiệu trưởng Vương sai người xóa ngay trong đêm, còn gọi mấy lãnh đạo lên mắng một trận.
Lâm Miểu lên diễn đàn xem thử, phát hiện bài đăng kia đã biến mất, thay vào đó là mấy bài đăng kiểu như "CP Cá Mèo", "Cá Mèo", "Cờ bay phấp phới", "Chèo thuyền mỏi tay", cậu chưa kịp bấm vào thì thấy một tin nhắn gửi đến từ số lạ.
Mở ra xem, Lữ Hàm Tú hẹn gặp cậu ở quán cà phê ngoài trường sau giờ học.
Đọc tin nhắn này, Lâm Miểu lờ mờ đoán được phần nào - Góc chụp của tấm ảnh kia lộ rõ mặt cậu nhưng lại che kín Hoắc Dữ Xuyên.
Ý đồ hết sức rõ ràng.
Quả nhiên Lâm Miểu vừa gặp Lữ Hàm Tú thì bà đã thừa nhận ngay.
Tấm ảnh trên diễn đàn là do bà nhờ người đăng lên.
"Tôi cũng chẳng định làm gì cả," bà nói, "Chỉ mong cháu rời xa Hoắc Dữ Xuyên thôi."
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào quán cà phê. Lâm Miểu ngồi cạnh cửa sổ nhìn mấy bức ảnh Lữ Hàm Tú đặt trên bàn, chụp cậu và Hoắc Dữ Xuyên nắm tay, ôm nhau......
Cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Cháu sẽ không rời xa cậu ấy đâu."
Lữ Hàm Tú nhíu mày: "Tôi đã nhờ người đăng được một lần thì có thể đăng thêm hai ba lần nữa......"
"Vậy cứ đăng đi," Lâm Miểu lẩm bẩm, "Dù sao mọi người cũng biết hết rồi còn gì."
Lữ Hàm Tú: "......"
Lữ Hàm Tú nén giận nói tiếp: "Nó chỉ có hứng thú nhất thời với cháu thôi, có thể kéo dài được bao lâu chứ? Có đàn ông nào không lấy vợ đâu? Nó vẫn phải cưới Triệu tiểu thư thôi."
Lâm Miểu nói: "Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu."
Lữ Hàm Tú hừ lạnh: "Cháu tưởng nó một lòng một dạ với cháu sao?"
Bà lấy từ túi xách ra một xấp ảnh khác trải lên bàn.
Trong ảnh là Hoắc Dữ Xuyên và Triệu tiểu thư thân mật tình tứ, thậm chí còn hôn nhau.
"Nó vừa dụ dỗ cháu vừa hẹn hò với Triệu tiểu thư," Lữ Hàm Tú lạnh nhạt nói, "Cháu bị nó lừa cũng không biết, còn khờ dại ở đây ra vẻ yêu nhau sâu đậm nữa chứ."
Lâm Miểu nhìn chằm chằm mấy bức ảnh kia, không nói năng gì.
"Cháu cũng đừng đau lòng quá," Lữ Hàm Tú an ủi, "Tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi, biết sớm chia tay sớm vẫn tốt hơn biết muộn, lãng phí mất bao năm tình cảm."
Bà nói với vẻ quân pháp bất vị thân: "Mặc dù nó là con tôi nhưng tôi không nỡ để cháu bị......"