Trong văn phòng, Lâm Kiến Hưng nghiêm nghị ngồi trên ghế làm việc của Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm hai người đứng trước mặt, hệt như ông chủ phá sản đang trừng nhân viên phạm lỗi. Ông nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Lâm Miểu, tức giận đập bàn nói: "Con lặp lại lần nữa xem?!"
Lâm Miểu nhích lại gần Hoắc Dữ Xuyên rồi lí nhí: "Con nói người yêu của Hoắc Dữ Xuyên là con ạ."
Lâm Kiến Hưng vội hét lên: "Hừ! Im mồm!"
Lâm Miểu oan ức lẩm bẩm: "Cha bảo con lặp lại mà."
"Cậu cũng đừng nói gì hết!" Lâm Kiến Hưng đau lòng nhức óc, "Lẽ ra tôi phải biết sớm hơn mới đúng, có bạn học cũ nào ở chung với nhau, còn ngủ chung nữa không, hai đứa đúng là vô lương tâm mà, gạt tôi bao lâu nay!"
"Đâu có," Lâm Miểu giải thích, "Con và Hoắc Dữ Xuyên...... chỉ mới hẹn hò mấy ngày trước thôi."
"Mấy ngày trước?" Lâm Kiến Hưng trừng mắt, hoàn toàn không tin, "Vậy trước kia là gì?! Anh em tốt à?!"
Lâm Miểu: "...... Dạ."
"Dạ gì mà dạ?!" Lâm Kiến Hưng cả giận nói: "Chưa hẹn hò mà đã dính nhau như sam vậy à?!"
Lâm Kiến Hưng vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ: "Thằng nhóc cậu có ý đồ từ lâu rồi đúng không? Bởi mới nói làm gì có bạn học cũ nào tốt bụng như vậy, cho mượn một triệu mà không sợ bị quỵt nợ!"
Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Miểu: "Thằng bé khờ khạo này còn nói gặp được người tốt thần tiên! Lão sói thần tiên thì có!"
Lâm Miểu lẩm bẩm: "Hoắc Dữ Xuyên tốt lắm, cha đừng nói cậu ấy như vậy."
Lâm Kiến Hưng càng đau lòng hơn: "Cha biết ăn nói với mẹ con thế nào đây?"
"Mẹ con đâu có nói không chịu," Lâm Miểu nói, "Mẹ cũng thích Hoắc Dữ Xuyên mà, hồi đó mỗi lần cậu ấy đến nhà, mẹ đều nấu rất nhiều món ngon cho cậu ấy."
Lâm Kiến Hưng: "Cha cũng nấu vậy, chẳng lẽ cha cũng thích cậu ta à?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Cảm ơn bác."
Lâm Kiến Hưng suýt nữa cởi giày đánh họ.
Cuối cùng Lâm Kiến Hưng mắng mệt mới yếu ớt hỏi: "Lúc nãy hai đứa định đi đâu thế?"
Lâm Miểu có một linh cảm không lành, do dự đáp: "Ăn cơm...... Xem phim ạ."
Lâm Kiến Hưng: "Cha cũng muốn đi."
Trong lòng Lâm Miểu giật thót. "......Cha vẫn chưa tan ca mà?"
"Trốn việc không được sao?!" Lâm Kiến Hưng quay sang nhìn Hoắc Dữ Xuyên: "Muốn đuổi việc tôi à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không dám ạ."
Thế là phim nghệ thuật đã chọn được thay thế bằng phim giết người chặt xác, Lâm Kiến Hưng ôm hộp bắp rang ngồi giữa hai người như ngọn núi, lạnh lùng vô tình chẳng khác nào sát thủ trong phim.
Lâm Miểu xem phim sợ đến nỗi muốn ôm người bên cạnh, nhưng nhớ ra người bên cạnh là cha mình thì yên lặng rụt tay lại.
Cậu nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Sợ quá đi......"
Hoắc Dữ Xuyên cũng trả lời: "Sợ thật."
Lâm Miểu gửi cho hắn emoji hai con mèo ôm nhau: "Vậy tớ sẽ miễn cưỡng ôm cậu chút xíu."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không ôm được."
Lâm Miểu quay sang nhìn cha mình rồi lén lút trả lời: "Vậy về nhà ôm."
Cha cậu nhìn màn hình chằm chằm, có vẻ xem rất nghiêm túc nhưng hai tay ôm bắp rang lại run lẩy bẩy.
Lâm Miểu: "......" Sợ thì đừng ráng gồng nữa.
Lâm Miểu cứ tưởng xem phim xong cha mình sẽ về nhà, ai ngờ ông lại chui vào xe đòi về chung với họ.
Lâm Miểu mở to mắt nhìn Hoắc Dữ Xuyên --- Về nhà cũng không ôm được rồi!
Hoắc Dữ Xuyên bất lực.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Kiến Hưng đều ở nhà Hoắc Dữ Xuyên, buổi sáng đi làm chung, tan ca lại về chung.
Thậm chí ban đêm còn tận tình khuyên bảo Lâm Miểu: "Con còn nhớ chú Trương không? Mấy năm trước con trai chú ấy cũng quen bạn trai, sau đó người đàn ông kia chê cậu ấy không sinh con được nên bỏ đi lấy vợ rồi."
Lâm Miểu: "Con không chê Hoắc Dữ Xuyên đâu."
Lâm Kiến Hưng: "......"
Lâm Kiến Hưng tức chết: "Lỡ nó chê con thì sao?!"
Lâm Miểu cãi lại: "Cậu ấy cũng không sinh được thì dựa vào cái gì chê con chứ?"
Lâm Kiến Hưng không thể phản bác, chỉ biết đấm ngực như sắp ngất xỉu.
Lâm Miểu vội vàng xoa lưng ông an ủi: "Không sao, cả hai đều không sinh được, vậy là huề nhau."
Cha cậu càng đấm ngực mạnh hơn.
Cuối cùng cha cậu không thức nổi nữa mà ngủ thiếp đi, Lâm Miểu chuồn ra khỏi phòng khách, định lên lầu tìm Hoắc Dữ Xuyên nhưng lại phát hiện ngoài ban công có người.