Hạ Tòng Sơn sửng sốt hồi lâu, đầu óc sắp chết máy vẫn không nghĩ ra cái này phải đổi thế nào?
Không tiền thì có thể kiếm, nhưng nam đâu phải thay bộ đồ là biến thành nữ được.
Hắn vò đầu, bất mãn nói: "Nam thì sao? Bộ ông ấy không phải nam chắc?"
Dư Cận Vãn lẩm bẩm: "Nhưng ông ấy đâu hẹn hò với nam."
"Vậy ông ấy thích nữ thì người khác cũng phải thích à?" Hạ Tòng Sơn càng tức hơn, "Sao cha em còn ngang ngược hơn hoàng đế nữa vậy? Tân Trung Quốc thành lập mà không báo cho ông ấy biết sao?"
Dư Cận Vãn không nói gì.
Hạ Tòng Sơn không tiện nói xấu cha anh nên sửa lời: "Không phải anh mắng cha em đâu, chỉ là......"
Dư Cận Vãn nhặt quyển sách dưới đất lên rồi nói khẽ: "Ông ấy nói như vậy sẽ mất mặt, sẽ ảnh hưởng đến công ty......"
Vẻ mặt Hạ Tòng Sơn sa sầm: "Vì tiền mà ông ấy không quan tâm gì đến cảm nhận của em sao?"
Dư Cận Vãn im lặng một hồi, không trả lời mà chỉ nói: "Em về đây."
Hạ Tòng Sơn nắm vai anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu anh không phải nam thì em còn thích anh không?"
Dư Cận Vãn sửng sốt: "Em...... không biết nữa."
Hạ Tòng Sơn nhìn anh, bỗng nhiên ôm chầm lấy anh rồi nói tiếp: "Nếu cha em không đồng ý thì chúng ta hẹn hò lén lút trước nhé?"
Hắn quả quyết: "Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ tìm cách để ông ấy chấp nhận."
Dư Cận Vãn nép vào ngực hắn, nghe thấy hắn nói: "Anh đếm đến ba, nếu em không phản đối nghĩa là đồng ý."
Sau đó hắn hô to: "Ba!"
Hạ Tòng Sơn: "Hehe, em đồng ý rồi đấy nhé."
Dư Cận Vãn: "......"
Sáng sớm, khi Lâm Miểu ngủ dậy thì Hoắc Dữ Xuyên không còn nằm bên cạnh.
Sao dậy sớm thế, hết cảm rồi à? Lâm Miểu dụi mắt, lúc xuống lầu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên đang nói chuyện điện thoại, hình như là việc công ty.
Giọng hắn hơi khàn, có lẽ vì chưa khỏi hẳn.
Nhưng ăn sáng xong hắn vẫn cùng Lâm Miểu ra cửa, nói muốn đến công ty một chuyến.
Làm chủ thật không dễ gì, Lâm Miểu nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn rồi nghĩ thầm, bị bệnh vẫn phải đi làm, mới nằm trên giường mấy ngày đã có người thúc giục.
Hắn đưa Lâm Miểu đến trường. Trước khi xuống xe, Lâm Miểu chồm sang gọi Hoắc Dữ Xuyên một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên tưởng cậu muốn nói gì nên cúi đầu xuống.
Lâm Miểu hôn vội một cái lên trán hắn.
"Hôn bù cho sáng nay đó."
Nói xong cậu vội vàng xuống xe chạy mất.
Lâm Miểu đi đến tòa nhà giảng dạy thì thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin: "Nói nghe nè."
Lâm Miểu: "Gì thế?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Lần sau hôn chậm chút xíu được không?"
Gò má Lâm Miểu nóng ran, cất điện thoại rồi vào lớp.
Đám Tưởng Nhạc Minh đã đến trước, còn giữ chỗ cho cậu, "Miểu...... Bố, ngồi đây nè."
Lâm Miểu đặt ba lô xuống, suy nghĩ giây lát rồi bảo Tưởng Nhạc Minh khỏi cần gọi mình là bố một tháng.
"Thật không?!" Tưởng Nhạc Minh mừng rỡ nhào tới ôm cậu: "Miểu à, cậu đúng là Miểu yêu dấu của tớ mà!"