Mấy lần hôn ít ỏi của Lâm Miểu đều là Hoắc Dữ Xuyên khống chế, còn cậu luôn mơ mơ màng màng, đầu óc như chết máy, chỉ biết để mặc Hoắc Dữ Xuyên hôn mình.
Nhưng lần này chính cậu là người chủ động.
Cậu áp môi mình vào môi Hoắc Dữ Xuyên nhưng không biết hôn thế nào, đành phải liếm lung tung.
Hoắc Dữ Xuyên không há miệng ra, nước mắt ấm nóng của Lâm Miểu chảy vào miệng cậu. Cậu thút thít lẩm bẩm: "Há...... há miệng ra......"
Hoắc Dữ Xuyên ôm má cậu, lùi lại chút xíu rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, hơi thở vừa nóng vừa nặng, "Tớ bị cảm chưa khỏi, sẽ lây đó."
Lâm Miểu nức nở lắc đầu, hai mắt rưng rưng.
Hoắc Dữ Xuyên ấn ngón cái vào đôi môi đỏ hồng của cậu rồi hỏi khẽ: "Sao lại hôn tớ?"
Lâm Miểu mím môi làm thinh, sau đó vùi mặt vào vai hắn, chỉ ôm hắn chứ không nói gì.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thút thít đứt quãng.
Hồi lâu sau mới nghe Lâm Miểu thì thầm: "Làm sao bây giờ?"
"Hình như...... Tớ thích cậu chút xíu rồi."
Bàn tay to rộng của Hoắc Dữ Xuyên xoa từ lưng xuống eo cậu: "Chỉ chút xíu thôi sao?"
Lâm Miểu sụt sịt: "Chắc là...... nhiều hơn chút nữa."
Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười.
"Chút xíu cũng được," hắn siết chặt vòng tay, dường như sự chờ đợi dài dằng dặc cuối cùng cũng được đền đáp nên vừa mừng vừa lo, "Chút xíu là đủ rồi."
Lâm Miểu tì cằm lên vai hắn lẩm bẩm: "Vậy cậu đừng đính hôn với Triệu tiểu thư nữa được không?"
Lâm Miểu lập tức ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy sao mẹ cậu nói cậu sắp đính hôn với Triệu tiểu thư?"
Hai người ở gần đến nỗi hơi thở hòa vào nhau, Hoắc Dữ Xuyên sợ mình lây bệnh cho Lâm Miểu nhưng lại không nỡ buông cậu ra, đành phải lấy khẩu trang ở đầu giường đeo vào, sau đó ôm người ngồi xuống mép giường.
"Tại mẹ tớ không rõ tình hình thôi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Triệu Gia Âm đang giận Hoắc Minh Triết."
Triệu Gia Âm chính là Triệu tiểu thư.
Vậy mình khóc vô ích rồi sao? Lâm Miểu nổi cáu: "Cậu cố ý đúng không? Sao lúc đầu không nói vậy đi?"
"Vì tớ bất ngờ mà." Hoắc Dữ Xuyên tựa vào trán cậu, "Tớ cứ tưởng mình sẽ không chờ được."
"Nhưng có người nghe tin tớ sắp đính hôn thì quýnh phát khóc."
"Đâu có," Lâm Miểu quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng nói, "Tớ chỉ nói...... thích chút xíu thôi mà." Không nhiều lắm đâu.
Đây chính là hẹn hò sao? Lâm Miểu nghĩ, nhưng mấy việc này cậu và Hoắc Dữ Xuyên vẫn thường làm, còn ngủ chung nữa, vậy chẳng phải đã hẹn hò từ lâu rồi sao?
Đúng lúc này, Hạ Tòng Sơn đi tới gọi Lâm Miểu sang một bên rồi thần bí hỏi: "Thầy Dư của cậu thích gì vậy?"
Thầy Dư? Lâm Miểu lắc đầu, cậu cũng không biết rõ thầy Dư mà chỉ gặp trong lớp thôi.
"Sếp và thầy Dư......"
Hạ Tòng Sơn nói như đang tuyên bố với cả thế giới: "Bọn tôi đang hẹn hò đấy."
Lâm Miểu kinh ngạc: "Thầy Dư đồng ý rồi à?"
Hạ Tòng Sơn: "Đương nhiên." Không từ chối tức là đồng ý.
Lâm Miểu hết sức tò mò, nghĩ thầm Hứa Nguyệt là nữ, mình và Hoắc Dữ Xuyên đều là nam, có lẽ cách hẹn hò sẽ hơi khác nhau.
Chắc sếp Hạ và thầy Dư giống họ hơn nhỉ?
Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy hai người hẹn hò thường làm gì vậy?"
Chẳng biết Hạ Tòng Sơn nghĩ gì mà trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám, nhìn như đồ lưu manh, càng cười càng gian.