Lâm Miểu đứng ở tòa nhà giảng dạy nhìn Lý Văn Diệu sưng húp mặt mũi trước mắt mình, ngẩn ra một lát rồi ngập ngừng hỏi: "Mặt cậu...... bị vậy là do tôi đánh hôm qua à?" Mình lợi hại vậy sao?
"Không phải." Lý Văn Diệu vừa há miệng thì đau đến nỗi ứa nước mắt, khó nhọc thốt từng chữ. "Xin lỗi, hôm qua tôi bậy quá."
"Lẽ ra tôi không nên nói cậu như vậy, xin lỗi cậu."
Lâm Miểu nắm quai ba lô đi vòng qua hắn.
"Tôi không muốn thấy cậu nữa."
Hoắc Dữ Xuyên đứng ở góc tòa nhà nhìn theo bóng dáng Lâm Miểu đến khi mất hút.
Hắn lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Miểu, nhìn rất lâu mới đưa tay gõ chữ.
Lâm Miểu đang đi nửa chừng thì nghe thấy điện thoại "ting" một tiếng.
Cậu lấy ra xem, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên hỏi: "Gặp một lần được không?"
Lâm Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, không trả lời.
Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi: "Vậy gặp Tiểu Trịnh nhé, có chuyện cần nói với cậu."
Lâm Miểu mím môi, cuối cùng vẫn trả lời: "Ở đâu?"
Hoắc Dữ Xuyên nói: "Cổng trường."
Khi Lâm Miểu ra cổng thì thấy Tiểu Trịnh đứng thẳng tắp, trên tay cầm túi hồ sơ.
Xe đậu khá xa nên chẳng biết bên trong có ai không.
Lâm Miểu không đến xem mà chỉ hỏi Tiểu Trịnh: "Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Trịnh đưa túi hồ sơ cho cậu rồi nói: "Đây là hợp đồng ngài ký trước kia, có ba bản, tất cả đều ở trong này."
Lâm Miểu khó hiểu: "Sao lại đưa cho tôi?" Cậu cũng có một bản mà.
"Hoắc tổng nói giao cho ngài xử lý," Tiểu Trịnh nói, "Xé cũng được, đốt cũng được, từ nay về sau ngài không còn nợ Hoắc tổng nữa".
Lâm Miểu sửng sốt: "Nhưng tôi vẫn còn nợ cậu ấy hơn sáu trăm ngàn mà......"
Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng chưa bao giờ muốn ngài trả nợ cả."
Lâm Miểu cụp mắt nhìn chằm chằm đôi giày thể thao màu trắng dưới chân mình: "Không cần, tôi sẽ trả tiền cho cậu ấy."
Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng không muốn vậy đâu."
"Tôi không quan tâm cậu ấy có muốn hay không," Lâm Miểu nói, "Tôi không thích nợ người khác."
Tiểu Trịnh đột nhiên lấy một cái khẩu trang ra đeo lên.
Lâm Miểu: "......Sao anh lại đeo khẩu trang?"
Tiểu Trịnh nói: "Tại lời thoại hơi sến."
Lâm Miểu chưa kịp phản ứng thì nghe Tiểu Trịnh nói tiếp: "Hoắc tổng nói mình chưa bao giờ cần tiền cả."
"Chỉ cần ngài thôi."
Lâm Miểu sửng sốt, gò má nóng ran nhưng vẫn nói: "Tôi nói rồi, tôi không thích đàn ông."
Cứ nhớ đến gã đàn ông tới gần mình đêm qua thì dạ dày cậu lại quặn lên, buồn nôn muốn ói.
Cậu ghét người khác đến gần mình như vậy thì sao có thể thích đàn ông được chứ?
"Được," Tiểu Trịnh lấy ra một cuốn sổ và cây bút rồi viết: "Hoắc tổng không được là đàn ông."
Lâm Miểu: "......"
Lâm Miểu cạn lời: "Cậu ấy không phải đàn ông thì là gì?"
Tiểu Trịnh: "Không biết."
Lâm Miểu trả túi hồ sơ lại cho hắn: "Dù sao tôi cũng sẽ trả nợ, anh trả cái này cho cậu ấy đi."
Nói xong cậu lập tức quay lưng bỏ đi.
Tiểu Trịnh trở lại xe nói với Hoắc Dữ Xuyên ngồi ở ghế sau: "Tiểu Lâm tiên sinh không nhận."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn chằm chằm cổng trường qua cửa xe hồi lâu rồi nói: "Về công ty đi."
Tiểu Trịnh nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, "Ngài thức trắng một đêm rồi, không về nghỉ ngơi trước sao?"
Cổ họng Hoắc Dữ Xuyên khô khốc, ho khan một cái.
Hắn bình tĩnh nói: "Không về."
Hai ngày sau, Lâm Miểu lại gặp Tiểu Trịnh ở cổng.
"Tiểu Lâm tiên sinh," Tiểu Trịnh nói, "Hoắc tổng bị sốt rồi."
Tim Lâm Miểu thắt lại: "Cái gì?"
Cậu vô thức sờ điện thoại, định gọi cho Hoắc Dữ Xuyên.
Nhưng khi cầm điện thoại, cậu kìm lại rồi cắn môi nói: "Vậy đi khám bác sĩ đi."
Tiểu Trịnh: "Hoắc tổng không đi."
"Thế thì gọi bác sĩ tới," Lâm Miểu nhíu mày, "Chẳng phải cậu ấy có bác sĩ riêng sao?"