Chữ "hôn" như dùi trống đánh vào lòng Lâm Miểu, mạnh đến nỗi tim cậu bỗng dưng đập loạn, máu dồn lên mặt, hơi nóng tỏa ra khiến đầu óc cậu mụ mị, "Sao...... Sao cơ?"
Hoắc Dữ Xuyên chồm tới liếm kem trên khóe môi cậu, giọng nói vừa bí ẩn vừa khàn khàn, "Xem như đây là quà sinh nhật tặng tớ được không?"
Chỗ bị đầu lưỡi quét qua càng nóng hơn, Lâm Miểu hé miệng, hệt như một khúc gỗ đơ cứng, muốn lên tiếng nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
"Tớ......"
Hoắc Dữ Xuyên ngậm lấy môi cậu.
Trong đầu Lâm Miểu như có pháo hoa nổ tung.
Hoắc Dữ Xuyên cắn nhẹ môi cậu, từ dịu dàng đến mạnh bạo, hơi thở nóng hổi hòa vào nhau, đầu lưỡi lướt qua răng môi rồi luồn vào sâu hơn.
"Ưm......"
Lâm Miểu xụi lơ trên sofa, hai tay vô thức níu chặt tay áo sơmi của Hoắc Dữ Xuyên, vị kem ngọt ngào tan ra trong miệng cả hai rồi tràn xuống cổ.
"Hoắc...... Xuyên......"
Lâm Miểu ngạt thở vùng vẫy mấy lần, Hoắc Dữ Xuyên mới hơi lùi lại.
Đuôi mắt Lâm Miểu ửng đỏ. Cậu thở hổn hển, dường như vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt ướt át nhìn sững Hoắc Dữ Xuyên, hơi thở lên xuống phả ra giữa hai người.
Cậu mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì Hoắc Dữ Xuyên lại hôn tiếp.
Lần này càng mạnh bạo hơn lúc nãy. Một tay Hoắc Dữ Xuyên ôm mặt cậu, không cho cậu né tránh hay lùi lại, môi lưỡi ấm áp tiến quân thần tốc chẳng chút e dè.
Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm không nghĩ được gì, cho đến khi lòng bàn tay ẩm ướt luồn vào dưới áo vuốt ve eo cậu......
Lâm Miểu giật nảy mình, đột ngột đẩy người ra.
Cậu chẳng đoái hoài gì nữa, kéo áo xuống rồi nhảy dựng lên khỏi sofa như thỏ, đỏ mặt bỏ chạy.
"Lâm Miểu!"
Cậu bịt tai chạy một quãng dài mới từ từ dừng lại, sau đó bắt taxi về trường.
Hoắc Dữ Xuyên gọi điện nhưng cậu không nghe.
Vừa về ký túc xá, cậu lập tức leo lên giường trùm kín chăn.
Trong phòng chỉ có Hà Duật và Tưởng Nhạc Minh, Chu Trác đã đi chơi bóng rổ.
Hà Duật ngồi ở bàn học, còn Tưởng Nhạc Minh chơi game trên giường, thấy Lâm Miểu lăn lộn dưới chăn thì buột miệng hỏi: "Miểu à, cậu làm gì thế? Giường sắp sập rồi kìa."
Lâm Miểu ấp úng nói: "Không có gì."
Tưởng Nhạc Minh càng tò mò hơn, không chơi game nữa mà bò sang xốc chăn cậu.
Lâm Miểu ngẩng đầu lên, mặt đỏ như quả hồng.
Tưởng Nhạc Minh giật mình, "Cậu bị sốt à?! Sao mặt đỏ quá vậy?"
Lâm Miểu lắc đầu, chỉ muốn rúc vào chăn.
Hà Duật bị tiếng la của Tưởng Nhạc Minh làm rơi mất bút, cũng đi tới xem.
Lâm Miểu suýt đập bể điện thoại, "Da mặt cậu dày thật đấy!"
Hoắc Dữ Xuyên cũng không phản bác, "Ừ, vì tớ vui mà."
Hắn nói: "Điều ước sinh nhật đã thành sự thật. Hôn được người mình thích rồi."
Lâm Miểu lại lăn lộn trong chăn.
Cậu nghĩ đêm nay chắc sẽ mất ngủ cho xem.
Nhưng không phải vậy. Cậu ngủ một giấc đến hơn mười giờ sáng hôm sau, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên nhắn tin cho mình lúc bảy giờ sáng: "Ngủ dậy thì báo tớ một tiếng nhé."
Lâm Miểu dụi mắt hỏi: "Chi vậy?"
Giây lát sau, Hoắc Dữ Xuyên trả lời lại: "Đem bữa sáng cho người mình thích."
Hàng cây cao vút tạo thành một không gian riêng tư ngăn cách với đám đông ra vào ký túc xá.
Lâm Miểu ăn bánh khoai môn béo ngậy, bỗng thấy hơi nhớ dì Trần. Cắn thêm một miếng bánh sừng bò bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mịn --- Cực kỳ nhớ dì Trần.
Hoắc Dữ Xuyên cắm ống hút vào hộp sữa đưa cho cậu.
Lâm Miểu vẫn chưa bình tĩnh lại sau nụ hôn hôm qua, không dám nhìn hắn mà lắp bắp hỏi: "Sao, sao tự dưng đem bữa sáng tới vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên đưa tay lau vụn bánh trên khóe miệng cậu rồi ung dung nói: "Chẳng phải đây là cách theo đuổi người khác sao?"
Động tác này giống hệt hôm qua lau kem, Lâm Miểu vội vã lùi lại rồi cắn ống hút lẩm bẩm: "Không biết, tớ đã bao giờ theo đuổi ai đâu."
Hoắc Dữ Xuyên tì khuỷu tay lên bàn đá, xích lại gần nói: "Tớ cũng chỉ mới theo đuổi lần thứ hai thôi."
Đầu óc Lâm Miểu nổ tung, "Lần thứ hai?!"
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, "Lần đầu tiên là hồi cấp hai."