Dư Cận Vãn nhìn sững Hạ Tòng Sơn, dường như không nghe rõ nên nhếch miệng hỏi: "Sao...... Sao cơ?"
Hạ Tòng Sơn nhìn anh chằm chằm, cảm thấy càng ngắm càng đẹp, hơi thở khẽ khàng kia như đang cào tim hắn ngứa ngáy. Hắn xích lại gần rồi gằn từng chữ: "Thầy Dư, hẹn hò với tôi đi."
Con ngươi Dư Cận Vãn run rẩy co lại, hồi lâu sau mới dời mắt đi chỗ khác rồi nói: "Đừng đùa nữa."
"Tôi không đùa," Hạ Tòng Sơn nhíu mày, "Tôi nói nghiêm túc đấy, không lừa em đâu."
Giọng Dư Cận Vãn rất nhỏ, co ro trên sofa, cụp mắt hỏi: "Sao lại...... muốn hẹn hò với tôi?"
Hạ Tòng Sơn gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy: "Đêm đó tôi uống nhầm rượu đã làm chuyện kia với em...... Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em hẹn hò với tôi đi!"
Dư Cận Vãn im lặng một hồi mới nói: "Không cần đâu."
Anh đứng lên khỏi sofa, "Tôi về trước đây."
Hạ Tòng Sơn kéo anh lại, "Không phải, chờ chút, không cần là sao?"
Dư Cận Vãn không nhìn hắn mà chỉ nói: "Không cần chịu trách nhiệm đâu, đều là người lớn hết rồi...... Cũng đâu có gì."
Hoắc Dữ Xuyên lấy hai tấm thẻ ngân hàng trong túi đưa cho cậu.
Lâm Miểu lập tức cất vào ba lô, còn cưng chiều vỗ vỗ.
Hoắc Dữ Xuyên chống đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu báo mất giấy tờ rồi xin cấp lại chẳng phải là được rồi sao?"
Lâm Miểu: "......"
Sao mình lại quên béng chuyện này chứ, còn cho Hoắc Dữ Xuyên xem điện thoại không công nữa!
Cậu không muốn thừa nhận nên đành phải nói: "Hừ, tại tớ lười thôi!"
Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng, vẫn nhìn cậu chăm chú.
Lâm Miểu hơi mất tự nhiên, "Cậu rảnh vậy à? Không cần quản lý công ty sao?"
Hoắc Dữ Xuyên gật đầu, "Sắp phá sản rồi."
"Hả?" Lâm Miểu thảng thốt, "Sao thế?!"
Hoắc Dữ Xuyên: "Vì cậu làm ngơ tớ."
"...... Phá sản thì phá sản," Lâm Miểu lầm bầm, "Đâu liên quan gì đến tớ, cũng chẳng phải công ty của tớ."
Hoắc Dữ Xuyên: "Biết đâu sẽ là công ty của cậu đấy."
Lâm Miểu: "Không thèm."
Hoắc Dữ Xuyên: "Cha cậu sẽ bị thất nghiệp đó."
"Vậy để ông ấy tìm việc khác đi," Lâm Miểu nói, "Ông ấy có tay có chân, đi lượm ve chai vừa nhanh vừa nhiều nữa."
Hoắc Dữ Xuyên: "Còn tớ thất nghiệp thì sao?"
Lâm Miểu nghẹn họng, "Cậu cũng có tay có chân......"
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ cũng đi lượm ve chai à?"
Lâm Miểu: "...... Thôi khỏi."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ phải làm gì đây?"
Không hiểu sao trong đầu Lâm Miểu chợt vang lên câu "làm chồng" của Hoắc Dữ Xuyên, đầu óc lập tức hỗn loạn, vô thức nói: "Dù sao cũng không được làm chồng!"
Hoắc Dữ Xuyên thoáng ngẩn ngơ. Hắn thả bàn tay đang chống đầu xuống rồi nhích lại gần hỏi khẽ: "Vậy thì làm vợ nhé?"