Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 9:



Lúc này, Chu Tư Lễ vẫn chưa hay biết gì, đang dạy Chu Nguyệt làm bài toán. Chu Nguyệt bực bội, liên tục dùng đầu bút chọc vào bài, làu bàu:
“Giải thích bài này ạ, em chẳng hiểu gì cả.”

Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên mái tóc đen rối của cậu. Sau vài nét bút, cậu đưa bài qua:
“Em xem thử có hiểu không.”

Chu Nguyệt chẳng còn tâm trạng để xem quá trình giải. Cô bé nằm rạp xuống mặt bàn, nhỏ giọng than thở:
“Em với anh thật sự là anh em ruột sao?”

Đầu cô bị quyển bài tập đập nhẹ một cái, không nặng không nhẹ.

“Em lầm bầm gì thế? Làm nốt câu cuối đi.” Chu Tư Lễ nhìn cô bé rõ ràng đang bị đả kích, nghiêm túc an ủi:
“Anh đã là học sinh lớp 12 rồi, giải mấy bài toán tiểu học của em là chuyện bình thường thôi mà.”

“Không phải ý đó,” Chu Nguyệt nhíu mày phản bác, “Lúc anh học tiểu học hay cấp hai, thành tích của anh đều rất giỏi. Bây giờ cũng rất giỏi…
Giỏi đến mức, chỉ cần giáo viên chủ nhiệm biết Chu Tư Lễ là anh trai của cô, thì sẽ gọi cô vào văn phòng và nói rất nghiêm túc: ‘Anh trai em giỏi như vậy, em phải cố gắng bắt kịp anh ấy chứ. Thành tích kém như vậy, em nên học hỏi anh trai nhiều hơn.’

Những lời tương tự không chỉ từ miệng thầy cô, mà mỗi năm vào dịp thăm họ hàng, người thân cũng sẽ nói như thế. Chỉ là lời của họ còn khó nghe hơn chút.”

Chu Tư Lễ nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Biết rồi.”
Như thể lời than thở vừa rồi chưa từng xảy ra, Chu Nguyệt ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần:
“Anh ra ngoài đi, em lại thấy mình có thể làm được rồi!”

Chu Tư Lễ xoa xoa đầu cô:
“Đừng ngủ muộn quá.”

Lúc chuẩn bị khép cửa lại, cô quay đầu hỏi:
“À đúng rồi anh, trường yêu cầu dịp Quốc khánh bọn em phải đi bảo tàng lịch sử rồi viết một bài nhật ký. Em vốn định đi cùng bạn cùng bàn, nhưng bảo tàng quy định phải có người lớn đi kèm. Đến lúc đó anh có rảnh không, có thể đi cùng bọn em được không?”

Chu Tư Lễ vui vẻ đồng ý. Chu Nguyệt gật đầu, cúi đầu quay người lại.

Thứ Sáu nhanh chóng đến, trong tiếng than vãn vì lượng bài tập quá tải của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Tiết học cuối cùng buổi sáng là thể dục.

Giờ thể dục ở trường Nhất Trung là lớp tự chọn. Đầu mỗi học kỳ, học sinh sẽ tự chọn một môn thể thao.

Chu Tư Lễ vẫn chọn bóng chuyền như học kỳ trước. Cậu cùng những bạn khác chọn bóng chuyền bước vào sân, giáo viên đã kéo thùng bóng tới.

Cậu cúi đầu, thất thần, vô thức xoay cổ chân trong khi đang đeo băng bảo vệ cổ tay màu đen lên tay phải.

Lương Vân chọn được một quả bóng rồi chạy lại, mái tóc đuôi ngựa cao đầy sức sống tung bay. Gặp người quen đi ngang qua, cô ta đều giơ tay chào.

“Này,” Lương Vân đứng trước mặt cậu, “Lát nữa lúc tự do hoạt động, bọn con gái chúng tớ muốn đấu với các cậu, được không?”

“Tất nhiên rồi, đủ người chứ?”

“Tớ, Ngữ, Từ Thập Nguyệt, Triệu Liêm và Lý Tư Niên nữa.”

Tiếng còi từ xa vang lên.

“Giáo viên bảo chúng ta khởi động rồi, đi thôi.” Chu Tư Lễ bước đi, bỗng nhiên nhớ ra:
“Tôi nhớ lúc khai giảng, lớp mình có sáu bạn nữ chọn bóng chuyền, còn một người đâu?”

Lương Vân sững người, suy nghĩ một lúc:
“Hình như là Hứa Gia. Nhưng tớ chưa thấy cậu ấy đến học thể dục bao giờ, giáo viên cũng không gọi tên cậu ấy. Có lẽ là do phụ huynh đã báo trước với nhà trường rồi.”

Chu Tư Lễ chợt nhớ đến năm lớp 11, cô Trương Tình từng nói với cậu rằng cô của Hứa Gia đã đích thân đến trường gặp giáo viên, yêu cầu họ đừng quan t@m đến thành tích hay tình trạng học tập của cô ấy. Việc phụ huynh chủ động yêu cầu nhà trường như vậy rất hiếm gặp và kỳ lạ, nhưng lý do cụ thể thì Trương Tình không nói cho cậu biết.

Sau mười phút khởi động, đám con trai hứng khởi dựng lưới lên. Hai đội thi đấu hết mình, tiếng bóng và tiếng cười vang vọng khắp sân.

Bóng từ xa bay vút tới, Trần Hà Ngữ lao nhanh lên đón bóng bằng hai tay, quả bóng lập tức đổi hướng.

“Quả bóng này có vẻ hơi lạ, hình như bị xì hơi rồi.”

Lương Vân đón bóng, hai tay ấn thử: “Đúng là xì hơi rồi.”

Cô ta chuẩn bị chạy đi lấy quả bóng khác, nhưng Chu Tư Lễ ngăn lại:
“Tôi vừa nhìn qua rồi, thùng bóng đã hết bóng rồi, không còn quả nào dư cả.”

“Vậy làm sao bây giờ? Còn tận hai mươi phút nữa mới hết giờ.”

“Tôi đi lấy bơm bóng, các cậu ngồi nghỉ một lát đi.” Chu Tư Lễ cầm lấy quả bóng từ tay cô ta. Lương Vân vừa nhấc chân định đi theo, vô thức kéo tay áo cậu:
“Để tớ đi cùng cậu.”

Ngay khi nhận ra, lòng bàn tay nóng lên, cô ta lập tức buông ra.

“Không cần, một mình tôi là được rồi.” Chu Tư Lễ không để ý, mỉm cười, chỉ vào mồ hôi trên má cô ta:
“Hơn nữa, trông cậu có vẻ rất cần được nghỉ ngơi đấy.”

“Được rồi, bọn tớ sẽ đợi cậu ở đây.” Lương Vân bất giác mỉm cười.

Bóng lưng của cậu ngày càng nhỏ dần. Lương Vân cầm chai nước, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, uống xong thì đặt chai nước sang một bên, rút khăn ra, lặng lẽ lau đi lớp mồ hôi mỏng trên cổ.

Bên cạnh, Trần Hà Ngữ ngửa cổ uống một hơi lớn, tựa người vào ghế rồi quay sang hỏi:
“Vân Vân, cậu ngồi cùng bàn với lớp trưởng đã một tuần rồi, giữa hai người có xảy ra chuyện gì mờ ám không?”

Lương Vân giơ ngón trỏ lên ra hiệu “suỵt”, lo lắng nhìn quanh. Khi chắc chắn không ai chú ý đến họ, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta cúi đầu, làn gió hè không thể xua đi sự nóng bừng trên khuôn mặt.
“Nhỏ tiếng thôi… để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”

“Ôi, tớ sắp sốt ruột chết mất! Mau nói xem lớp trưởng có ý gì với cậu không?”

“Tớ không biết.”
Lương Vân phiền muộn nói:
“Tớ làm sao mà đoán được tâm tư của cậu ấy.”

Lương Vân cúi đầu, nghiêm túc trả lời. Không chịu nổi ánh mắt trêu chọc của Trần Hà Ngữ, cô ta vừa quạt tay lên mặt cho bớt nóng, vừa đứng dậy đi ra chỗ khác:
“Ôi chao, ai mà đoán được chứ! Còn nhiều thời gian mà, chúng ta đi tìm bọn họ chơi đi…”

Trần Hà Ngữ cười phá lên:
“Ngại rồi hả?”

“Không có!”

Chu Tư Lễ trước tiên đi đến văn phòng giáo viên để lấy chìa khóa, nhưng được thông báo rằng bơm bóng ở phòng 302 của một tòa nhà khác.

Phòng dụng cụ đó chủ yếu để những tấm thảm cũ, những chiếc cúp đã lâu không được quan tâm, và vài dụng cụ ít khi sử dụng. Vì rất ít người lui tới nên lâu dần nó trở thành nơi bị bỏ trống.

Chu Tư Lễ rẽ qua mấy khúc quanh, cuối cùng cũng tìm được phòng 302.

Cạch… cạch…

Ổ khóa rỉ sét mở ra rất khó khăn. Chu Tư Lễ rút chìa khóa ra, nhẹ nhàng đẩy cửa. Bụi mịn bay lơ lửng trong không khí trước khung cửa sổ.

Dựa theo miêu tả của giáo viên, cậu cúi xuống tìm một chiếc hộp màu đỏ. Không tìm thấy hộp đỏ, nhưng lại vô tình tìm thấy một học sinh… đang trốn học.

Cô ấy ngồi ở góc phòng, ôm đầu gối, nằm ngủ trên cánh tay mình. Trông có vẻ ngủ rất say, đến mức không hề phát hiện ra tiếng mở cửa và tiếng lục lọi của cậu.

Vô thức, cậu bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.

Chiếc kính dày cộp của cô được đặt bên cạnh trên tấm thảm. Nửa khuôn mặt của cô vùi vào cánh tay, chỉ lộ ra đôi mắt đang nhắm chặt, mái tóc mái che phủ nhẹ nhàng.

Một lúc sau, vì tò mò, cậu đưa tay ra, như bị ma xui quỷ khiến, chạm vào phần tóc mái của cô.

Một suy đoán mơ hồ đã từng xuất hiện, nay lại lần nữa hình thành trong đầu cậu.

Nhưng ngay khi còn cách vài phân, tay cậu đã dừng lại.

Chu Tư Lễ rút tay về, thầm mắng bản thân:
“Ý nghĩ này thật hoang đường, sao có thể chứ.”

Cuối cùng, cậu tìm thấy bơm bóng trong chiếc hộp bên cạnh cô, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Hứa Gia mở mắt ra. Đôi mắt cô trong veo, không chút mơ màng của người vừa tỉnh ngủ.

Bảo tàng đóng cửa vào thứ Hai. Chu Tư Lễ đã đặt lịch tham quan vào ngày mùng Ba. Sau khi xác nhận thông tin với nhân viên tại quầy lễ tân, cậu có thể vào trong tham quan.

Hơi lạnh trong bảo tàng lập tức ùa vào mặt. Chu Nguyệt ngay lập tức cảm thấy sảng khoái, nhấp một ngụm nước ép dưa hấu, nheo mắt lại vì thích thú.

Có hai tuyến tham quan trong bảo tàng. Nếu đi cùng anh trai, hai cô gái nhỏ sẽ cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện. Vì thế, Chu Nguyệt không chút do dự, kéo tay bạn cùng bàn là Tống Lật, không thèm ngoảnh lại:
“Anh, anh đi đường khác đi. Chúng ta gặp nhau ở điểm cuối nhé. Tống Lật, đi thôi!”

Cổ áo của cô bé bỗng bị kéo lại. Chu Tư Lễ cúi người, lạnh nhạt nói:
“Vì sao anh phải đi đường khác? Hóa ra hôm nay anh đến đây chỉ để làm vé vào cửa thôi à?”

“Chẳng lẽ anh còn muốn đi cùng bọn em à?”

“Trong bảo tàng đông người, anh đi theo sau, lỡ hai đứa bị lạc thì sao.”
Giọng điệu của Chu Tư Lễ không cho phép thỏa hiệp. Hôm nay bạn cùng bàn của Chu Nguyệt cũng đi cùng, nên cậu đương nhiên phải có trách nhiệm trông chừng bọn trẻ.

Thế là, Chu Nguyệt và Tống Lật đi trước, còn Chu Tư Lễ thì khoanh tay, chậm rãi đi theo phía sau không xa.

Tống Lật thu ánh mắt về, nhỏ giọng nói:
“Anh trai cậu thực sự sợ chúng ta bị lạc đấy.”

Chu Tư Lễ dõi theo hai người bọn họ không rời, dáng vẻ như một chiếc camera di động bám sát mục tiêu. Trên đầu Chu Nguyệt xuất hiện vài đường hắc tuyến, nhưng cũng đành chịu:
“Đừng để ý anh ấy.”

Ánh mắt của cô bị thu hút bởi những món đồ thủ công tinh xảo. Cô áp mặt vào tủ kính:
“Ê, cậu nhìn kìa! Món đồ này còn có mấy hình người nhỏ xíu biết cử động nữa!”

Hai cô bé dán đầu vào nhau, say sưa bàn luận. Đúng lúc này, điện thoại của Chu Tư Lễ reo lên — là cuộc gọi video của Hứa Quân Xương.

Hứa Quân Xương đang ở một bãi biển nổi tiếng, c ởi trần, ôm quả bóng chuyền, giọng nói xen lẫn tiếng sóng biển xô bờ:
“Đáng tiếc là Trình Dã về quê dự lễ thượng thọ 80 tuổi của ông nội cậu ấy. Không thì hôm nay ba đứa chúng ta có thể tụ tập rồi. Tôi chuẩn bị chơi bóng chuyền, cậu đang làm gì đấy? — Trông nền không giống nhà cậu, đang đi chơi à?”

“Đang trông trẻ.”

Chu Tư Lễ đổi tư thế cầm điện thoại, tựa vào lan can, một tay đặt hờ lên thành, cầm ly nước ép dưa hấu uống mấy ngụm. Tầm mắt rời khỏi hai cô gái, liếc nhìn màn hình, kinh ngạc nói:
“Mới đầu tháng mà cậu đã đen như con lai rồi.”

Hứa Quân Xương xoa cằm, nghiêng đầu tự ngắm mình trên màn hình:
“Thật à? Trông tôi có góc cạnh và nam tính hơn không?”

“Giống con lai châu Phi.”

“… Ha ha.”
Câu này chẳng phải là chê cậu ta đen à.

Đầu dây bên kia có tiếng gọi lớn, Hứa Quân Xương vội vàng tạm biệt rồi cúp máy.

Chu Tư Lễ ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Nguyệt và Tống Lật không còn ở vị trí cũ nữa. Lòng cậu chợt thắt lại, vội vàng đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Đột nhiên, cậu thoáng thấy bóng dáng của Chu Nguyệt thấp thoáng trước cửa phòng trải nghiệm không gian.

“Chu Nguyệt?”

Cậu bước nhanh tới, nhưng bị nhân viên đứng ở cửa ngăn lại:
“Xin lỗi, suất trải nghiệm đã đầy. Xin anh vui lòng đợi thêm một chút.”

Chu Tư Lễ mím môi, đang định hỏi thêm thì nhận được tin nhắn của Chu Nguyệt. Đính kèm là bức ảnh cô đang ngồi trên ghế trong phòng trải nghiệm:
“Anh, em và Tống Lật vào phòng trải nghiệm không gian chơi rồi, không làm phiền anh hưởng thụ kỳ nghỉ đâu. Hi hi.”

“Trải nghiệm này còn bao lâu nữa thì kết thúc?”

“Khoảng 45 phút.”

Chu Tư Lễ đáp “được”, thầm nghĩ chờ Chu Nguyệt ra rồi sẽ tính sổ với cô bé sau.

Sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo và trơn nhẵn phản chiếu bóng đèn chùm trên trần nhà. Gần đến hoàng hôn, người trong bảo tàng thưa dần, không gian càng trở nên yên tĩnh. Chu Tư Lễ đi dạo một vòng, ngước nhìn tấm biển có ghi “Phòng Sách Lưu Trữ”, hứng thú trỗi dậy, cậu đưa tay lên cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Hương thơm của những cuốn sách cũ hòa quyện với mùi gỗ của kệ sách lan tỏa trong không khí. Không có nhiều người ở đây, chỉ nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của chính mình. Chu Tư Lễ đi ngang qua từng hàng giá sách, dừng lại ở khu vực “Vật lý”.

Thực ra cậu không có ý định tìm sách gì, chỉ là tình cờ thấy bìa sách quen thuộc.

Không hẳn là quen thuộc, nhưng tuần trước cậu đã thấy cuốn sách này trong tay Hứa Gia. Khi đó, vì khá ngạc nhiên khi thấy cô đọc sách nên cậu vô thức nhớ kỹ nó.

Tóc đen mềm rủ xuống trán, ánh sáng còn sót lại của buổi chiều chiếu lên khuôn mặt cậu, cũng phủ lên từng trang giấy cũ kỹ.

Là một cuốn sách ngoại khóa về vật lý, phân tích bản chất và mối liên hệ của vũ trụ, thế giới và thời gian dưới góc độ vật lý. Từ câu từ có thể cảm nhận được sự am hiểu sâu sắc của tác giả về vật lý và khả năng sử dụng ngôn ngữ thành thạo, đến mức Chu Tư Lễ cảm nhận được sự thơ mộng và lãng mạn trong các khái niệm vật lý.

Cậu lật lại trang đầu tiên, nhìn thấy tên tác giả: “Hứa Tuấn.”

Chẳng phải là nhà vật lý bị đầu độc rồi liệt nửa người, cuối cùng tự sát sao? Lần nữa nhìn thấy cái tên này, Chu Tư Lễ có chút nuối tiếc và xót xa.

Bên cạnh vang lên tiếng lật sách khe khẽ. Chu Tư Lễ nhìn qua, không ngờ là Hứa Gia. Không biết cô xuất hiện từ khi nào, chỉ đứng cách cậu một bước chân, tùy ý lật giở từng trang sách. Cô cũng nhẹ nhàng nâng mi mắt lên.

Tim đập lỡ một nhịp. Chu Tư Lễ theo phản xạ giấu cuốn sách ra sau lưng, ngượng ngùng nói:
“… Trùng hợp thật.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com