Mùa xuân dần đi đến hồi kết, bầu trời hoàng hôn ngoài cửa sổ cao rộng và sáng sủa, vòi phun nước ở quảng trường tuôn trào dưới ánh mặt trời, khúc xạ thành một dải cầu vồng rực rỡ. Bên bàn bên cạnh, nhóm học sinh đang bàn luận về điểm thi đại học, ngành nghề và các trường sẽ chọn, những người ngồi phía trước và sau thì gõ bàn phím bận rộn làm việc.
Trong quán cà phê sáng đèn, chỉ có hai người họ là yên tĩnh lạ thường. Họ nhìn nhau nhưng không nói nên lời, khắc họa sâu sắc ý nghĩa của bốn chữ “thân thiết mà xa lạ”.
Cảnh gặp lại Triệu Doanh Liễm diễn ra bình thản hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Bảy năm đã xóa sạch những hoang mang, giận dữ và oán trách ban đầu trong lòng cô. Giờ đây, cô chỉ muốn có một câu trả lời. Nhưng nếu hỏi cô rốt cuộc đang cố chấp điều gì, cô cũng không thể nói rõ.
“Con… sống có ổn không?”
Triệu Doanh Liễm siết chặt cổ tay mình, móng tay cắm sâu vào da thịt: “Nếu nói rằng vì con không ở bên mà mẹ sống không tốt thì thật là giả tạo. Nhưng sự thật đúng là như vậy.”
“Mẹ không dám mong con tha thứ cho mẹ, nhưng thật sự… không giây phút nào là mẹ không nghĩ đến con.”
“Dĩ nhiên là con phải tha thứ cho mẹ rồi.”
Người phụ nữ ngẩn ra.
“Nếu không tha thứ cho mẹ, thì mỗi đêm không ngủ được con sẽ đau khổ biết bao.” Hứa Gia khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Con đương nhiên phải tha thứ cho mẹ, vì con chỉ có thể tha thứ cho mẹ mà thôi.”
Bà im lặng cúi đầu, mái tóc dài xoăn rũ xuống vai theo động tác, một tay ôm trán, hít sâu một hơi, cảm giác tội lỗi khiến bà không thể nào bình tĩnh. Hứa Gia dời mắt đi, nhìn đàn chim lướt qua ngọn cây ngoài cửa sổ: “Hồi đó mẹ vì sao…”
“Vì sao lại rời bỏ con và ba, rồi suốt bao nhiêu năm cũng không đến gặp con?” Giọng cô hạ thấp, tự giễu: “Nếu không phải vì con muốn gặp mẹ, e là mẹ cũng đã quên mất trên đời còn có một đứa con như con rồi.”
“Sao có thể chứ?” – Triệu Doanh Liễm đỏ hoe mắt – “Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, sao mẹ có thể quên được con?”
Ánh mắt Hứa Gia hơi lay động, nhưng không đáp lời.
“Mẹ và ba con đúng là ly hôn trong hòa bình, quyết định đó không liên quan đến bất kỳ ai. Sau khi hoàn tất thủ tục, mẹ ra nước ngoài. Ba con cũng hứa sẽ chăm sóc con thật tốt, đợi mẹ trở về sẽ cùng bàn lại quyền nuôi dưỡng.”
Cả hai người đều cho rằng dù ly hôn, con cái vẫn vô tội, là cha mẹ ruột, không ai nên vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con — nhưng không ai ngờ, cuối cùng cả hai đều nuốt lời.
Dù đã cãi vã nhiều lần, đến một buổi chiều nọ, Hứa Tuấn bất ngờ nhượng bộ. Tháng Một năm đó, bà lên chuyến bay sang Anh, đến tháng Bảy cùng năm, bà nghe tin Hứa Tuấn gặp chuyện. Dù khi đó đang tham gia khóa huấn luyện nghệ thuật, bà vẫn nộp đơn xin rút khỏi trại. Đối mặt với người từng là tình yêu của mình, bà không thể thờ ơ.
Ngoài việc lo hậu sự cho Hứa Tuấn, Triệu Doanh Liễm nhất định sẽ giành quyền nuôi dưỡng Hứa Gia. Nhưng bà chỉ là một họa sĩ vô danh, đối đầu với tập đoàn Dật Phong quyền lực ngút trời chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Gia đình họ Hứa chìm trong đau thương mất con, nhất thời trút giận lên bà. Khi đó, bà đến cả cơm ăn cũng khó, nói gì đến nuôi một đứa trẻ. Nhưng dù sao, đó cũng là đứa con mang dòng máu của Hứa Tuấn, bà tin Cố Tình và Hứa Tranh Vinh sẽ không bạc đãi con bé—ít nhất là về mặt vật chất.
Những năm qua, bà và Hứa Hạnh vẫn luôn giữ liên lạc. Những năm đầu, Hứa Hạnh nói với bà rằng Hứa Gia đang theo học tại một trường có nguồn tài nguyên giáo dục ưu tú ở nước ngoài, còn thường xuyên gửi ảnh của con bé cho bà — và bà vẫn luôn tin là thật.
Cho đến một ngày, bà vô tình nhìn thấy con bé ngay trước cổng trường cấp hai gần nhà, Triệu Doanh Liễm mới biết Hứa Hạnh đã lừa mình.
Khó khăn lắm mới có thể gặp lại đứa con gái luôn canh cánh trong lòng, để không bị Hứa Hạnh chia cắt một lần nữa, Triệu Doanh Liễm đành giả vờ như không biết gì. Khi tiếng chuông tan học vang lên, bà đứng dưới tán cây từ xa nhìn lại — cô bé nhỏ nhắn xách cặp bước ra khỏi cổng trường, khuôn mặt vô cảm, hoàn toàn lạc lõng giữa dòng người náo nhiệt vui vẻ.
Con bé không còn thích cười, cũng không còn tranh giành kẹo như trước.
Những cảm xúc mãnh liệt như bướng bỉnh, ngại ngùng, hay cười lớn vốn thường thấy ở những bé gái cùng trang lứa, dường như chẳng còn hiện diện trên khuôn mặt nó nữa.
Triệu Doanh Liễm đã nhiều lần muốn lao đến, có một lần bà thực sự hành động như vậy, nhưng cuối cùng lại bị vệ sĩ bí mật bảo vệ con bé chặn lại. Bà bị đưa đến trước mặt Hứa Tranh Vinh. Ông ta lập tức yêu cầu Hứa Hạnh làm thủ tục chuyển trường cho Hứa Gia, đồng thời tìm cách đuổi bà ra khỏi thành phố Lăng Hòe.
Hứa Gia lặng lẽ lắng nghe lời kể của bà, nhưng không hề cảm thấy bất ngờ — bởi lẽ đây đúng là việc mà những người đó có thể làm ra.
Tưởng rằng sau khi nghe được những khổ tâm ấy, lòng mình ít nhiều sẽ dấy lên xúc động, ít nhất cũng sẽ cùng bà rơi lệ, lên án sự vô tình của nhà họ Hứa. Nhưng thực tế là, khoảnh khắc cô nhìn thấy Triệu Doanh Liễm và nghe bà gọi tên mình, những cảm xúc nhỏ nhoi trong lòng cô đã tan biến hết.
Nhìn người phụ nữ đang nức nở trước mặt, Hứa Gia bình thản nói: “Thì ra là vậy.”
Triệu Doanh Liễm cũng cảm thấy mình có chút thất thố, rút khăn giấy ra lau nước mắt, hơi thở chưa ổn định: “Sau khi bọn họ chuyển con khỏi trường cấp hai, còn phong tỏa tất cả thông tin liên quan đến con, mẹ không thể tra được bất kỳ tin tức nào của con cả.”
Cho đến hôm nay, khi mở tivi, con gái xuất hiện trên màn hình, nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt dường như muốn xuyên qua màn hình để nhìn thấu trái tim bà: “Vâng, tôi là Hứa Gia.”
Triệu Doanh Liễm nghẹn ngào, mỉm cười dịu dàng: “Hồi nhỏ con không thích đứng trước ống kính, ba mẹ phải dùng máy ảnh chụp lén con mãi, sau này con mới dần quen với cảm giác đó. Khi mẹ thấy con trên tivi, mẹ biết ngay… con thật sự rất muốn gặp mẹ. Thật sự rất muốn.”
Nếu sớm biết cái giá của chuyến bay năm đó là mất đi đứa con ruột của mình, Triệu Doanh Liễm chắc chắn sẽ xé bỏ tấm vé máy bay ấy ngay lập tức. Bà từng nghĩ mình sống tự do, một thân một mình cũng không phụ ai, giờ nhìn lại nửa đời người, người duy nhất bà cảm thấy có lỗi — chính là con gái mình.
“Mẹ đã vắng mặt quá lâu trong cuộc đời con, sớm đã không còn tư cách làm mẹ nữa. Mẹ không dám cầu xin con gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’ không oán trách,” bà lấy tay che mặt, nghẹn ngào nói: “Gia Gia, có thể cho mẹ một cơ hội… ở lại bên con để chuộc lại lỗi lầm không?”
“Không cần mẹ phải chuộc lỗi.”
Người phụ nữ ngấn lệ nhìn cô, Hứa Gia bình thản nói: “… Mẹ không làm sai điều gì cả.”
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh năm đó của Triệu Doanh Liễm, có lẽ cô cũng sẽ đưa ra quyết định giống vậy.
Triệu Doanh Liễm lau nước mắt, nở một nụ cười biết ơn. Hứa Gia hơi ngại, khẽ nhìn sang hướng khác.
Cả hai im lặng một lúc, Hứa Gia do dự không biết có nên kể cho bà nghe chuyện liên quan đến Hạ Lâm không. Những điều không thể nói với nhà họ Hứa, có lẽ nói với bà lại có thể đem đến kết quả khác.
Cô đang nghĩ xem nên mở lời như thế nào thì nét mặt người phụ nữ bỗng trở nên nghiêm túc: “Con đã từng gặp Hạ Lâm chưa?”
“Rồi.”
Triệu Doanh Liễm lo lắng hỏi: “Hắn ta có làm gì con không? Sau này dù hắn có mời thế nào, con cũng đừng đồng ý.”
Hứa Gia nhìn bà: “Tại sao?”
Người phụ nữ ấp úng, do dự mãi không trả lời.
“Vì hắn là kẻ đã hại chết ba sao?”
“… Sao con biết được chuyện này?” Triệu Doanh Liễm không thể che giấu được sự kinh ngạc.
Hứa Gia kể lại tất cả những gì cô đã thấy trong nhà Hạ Lâm. Triệu Doanh Liễm trầm ngâm một lúc, dường như đã sớm có dự cảm: “Ngày đó hắn cùng Từ Thần Lâm về nước, đã nửa năm rồi, tất cả những người xung quanh mẹ từng tiếp xúc cùng Hạ Lâm đều chưa từng thấy bóng dáng cô ta. Người bị nhốt trong căn phòng kín hẳn là cô ấy. Để phòng bất trắc, tốt nhất con đừng tiếp xúc với hắn nữa.”
Nghe câu này, có vẻ như bà hiểu rất rõ về tình hình của Hạ Lâm bấy lâu nay.
Hứa Gia quan sát lại nét mặt thanh tú, bình thản của bà, trong lòng bỗng nảy ra một câu hỏi mà lúc đầu cô chưa từng nghĩ đến —
Là điều gì đã khiến Hạ Lâm đột nhiên quyết định trở về nước?
Ở nước ngoài, hắn sống dựa vào thế lực bên nhà vợ, vẫn có cuộc sống đủ đầy, lại không phải mạo hiểm với nguy cơ sự việc bị bại lộ.
Nhưng nếu… có người đã giăng bẫy chờ sẵn từ trong nước thì sao?
Người phụ nữ nắm lấy chén trà trong tay, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm và lạnh: “Hắn hại chết A Tuấn, khiến anh ấy trở nên như vậy, mẹ làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
“Hắn phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm, dù có phải đánh đổi bảy năm cuộc đời của mẹ cũng không tiếc.”
Những năm tháng không có mặt ở Lăng Hòe, Triệu Doanh Liễm đã chu du khắp nơi, kết giao được rất nhiều bạn bè chân thành. Việc Hạ Lâm trở về nước là cái bẫy mà bà và bạn bè cùng nhau giăng ra.
Tấm lưới tinh vi này, bà đã mất bảy năm để dệt nên.
Lấy Lăng Hòe làm trung tâm, vô số sợi tơ nhện tỏa ra khắp bốn phương. Bàn tay từng cầm cọ vẽ, không ngờ có ngày lại viết nên những lời lẽ buộc tội tội ác. Hạ Lâm bị niềm vui làm mờ mắt, không hề mảy may nghi ngờ vì sao sự nghiệp khởi nghiệp của mình lại thuận lợi đến thế — từ lúc quay về nước, tiếp xúc với các nhà cung ứng, đến khi nâng khống thu nhập và lợi nhuận để thu hút đầu tư.
Từng đêm rà soát lại kế hoạch, bà nắm rõ từng bước một, chỉ cần một biến động nhỏ cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát.
“Nếu hắn không tham lam, biết đủ là đủ, thì đã chẳng đến nông nỗi này. Lòng tham không đáy như rắn nuốt voi, sớm muộn gì cũng phải trả giá, mẹ chỉ là giúp đẩy nhanh tiến độ mà thôi.” Người phụ nữ bật cười khẽ một tiếng.
Ánh mắt Triệu Doanh Liễm tối sầm lại: “Đáng tiếc là chuyện đó đã xảy ra quá lâu, mẹ không thể tìm được chứng cứ nữa… chỉ còn cách này thôi.”
Hứa Gia ngập ngừng: “Con có cách.”
“Nếu chuyện đó khiến con gặp nguy hiểm đến tính mạng, mẹ sẽ không đồng ý.” Triệu Doanh Liễm dường như đã đoán được điều gì, lập tức từ chối.
Lời vừa dứt, trước cửa vang lên giọng trẻ con lanh lảnh.
Hứa Gia từng gặp cô bé ấy ở cổng trường, ở buổi triển lãm tranh. Cô bé buộc hai bím tóc, tung tăng nhảy chân sáo chạy đến chỗ Triệu Doanh Liễm. Hứa Gia hơi căng thẳng, ánh mắt lảng tránh nhìn đi nơi khác, rồi nghe thấy cô bé gọi: “Dì Doanh Liễm ơi!”
Triệu Doanh Liễm thoáng ngạc nhiên, sau đó thấy Trần Mang bước vào ngay sau bé.
“Sao hai người cũng ở đây?”
Cô bé níu tay áo cô, đòi bế. Triệu Doanh Liễm nhẹ vỗ vai bé, ra hiệu nhìn về phía đối diện: “Lại đây, gọi chị đi.”
Cô bé ngoan ngoãn làm theo: “Chào chị ạ!”
Hứa Gia nhìn chằm chằm cô bé, mặt không mấy vui vẻ: “Cô bé không phải con gái của mẹ sao?”
“Cả đời này, mẹ chỉ có một đứa con là con.” Triệu Doanh Liễm lúc này mới hiểu ra, vội vàng giải thích: “Đó là con gái của bạn mẹ, tên là Tiểu Đóa.”
“Bọn anh vừa đi dạo ở trung tâm thương mại gần đây, không ngờ lại gặp em ở đây.” Trần Mang nhận ra cô gái đối diện là ai — Triệu Doanh Liễm từng cho anh xem ảnh. Mẹ con xa cách bao năm, sự xuất hiện của anh và Tiểu Đóa rõ ràng là không đúng lúc. Anh cúi đầu xin lỗi: “Anh đưa Tiểu Đóa đi trước, hôm khác liên lạc lại nhé.”
“Được.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Dì ơi! Dì ơi! Con không muốn rời xa dì Triệu!”
Cô bé bị bế lên, hai người vội vã rời đi. Hứa Gia nhìn qua cánh cửa kính, dõi theo bóng dáng dần xa, nghiêng đầu nói: “Người đó đang theo đuổi mẹ.”
“Theo đuổi? Cũng không hẳn.” Người lớn đâu có nhiều chuyện yêu đương để mà bàn. Trần Mang đúng là có tình cảm nam nữ với bà, nhưng Triệu Doanh Liễm đã không còn sức để yêu thêm lần nữa. “Mẹ không rung động với ông ấy.”
Hứa Gia thu lại ánh mắt, bất chợt tò mò hỏi: “Mẹ từng hối hận không? Vì ly hôn ấy.”
Bà sững người một lúc, nhẹ giọng đáp: “Có lẽ là tiếc nuối, nhưng chưa từng hối hận với bất kỳ quyết định nào. Nếu khi đó mẹ đã quyết định như vậy, thì chắc chắn từng có lý do để kiên định.”
Nhưng có một lần ngoại lệ.
Khi bà ngồi trong căn phòng hai người từng sống, dọn dẹp lại đồ đạc, phát hiện Hứa Tuấn đã từng lén đi gặp bác sĩ tâm lý rất nhiều lần — bà chỉ nghĩ ông thất hứa, muốn dùng hôn nhân để trói buộc, mà không nhận ra sự lo âu và bất an trong lòng ông.
Thì ra, ông bị bệnh.
Vì không muốn làm phiền ai, ông giấu hết cảm xúc tiêu cực, cố tỏ ra lạc quan vui vẻ. Ông cần ở lại Lăng Hòe để điều trị, nhưng vẫn che giấu tất cả.
Sau khi trở về nước, bà đã đến bệnh viện gặp ông.
Đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Người đàn ông từng rực rỡ chói sáng nay nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu, không muốn đối mặt trực tiếp với bà. Triệu Doanh Liễm ngồi bên giường, cả hai im lặng rất lâu, đến khi bà khẽ nói: “Hứa Tuấn, bây giờ em bằng lòng đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của anh, cho dù là chúng ta nối lạ…”
“Anh hy vọng… đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Người đàn ông thở dài, giọng khàn khàn: “Anh như thế này… thật sự khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.”
Hôm đó, ông nói xin lỗi bà.
Là câu nói dài nhất ông từng nói với bà kể từ sau khi ly hôn.
“Rõ ràng đã nói là dù có kết hôn, anh cũng sẽ đưa em đi khắp nơi, để em thật sự cảm thấy hôn nhân không phải là mồ chôn. Không ngờ cuối cùng chúng ta lại thành ra thế này. Đúng là anh thất hứa rồi.”
“Sau khi em rời đi, anh mơ thấy mình lúc hai mươi tuổi, trong mơ anh ta bảo đừng tha thứ cho anh. Anh nghĩ… cậu ấy nói đúng.” Để làm dịu bầu không khí, ông cười nhẹ, “Doanh Liễm, giữ cho anh chút thể diện… được không?”
Triệu Doanh Liễm mắt đỏ hoe: “A Tuấn, anh có đau lắm không?”
“Vẫn còn chịu đựng được.” Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: “Anh đã hứa với Gia Gia, anh sẽ chứng kiến ngày con bé trưởng thành. Anh sẽ cố gắng sống đến ngày đó.”
Một tuần sau khi Triệu Doanh Liễm rời khỏi bệnh viện, bà nghe tin trên mạng rằng Hứa Tuấn đã rơi vào trạng thái thực vật.
Trước cửa phòng bệnh có vệ sĩ nhà họ Hứa canh gác, ngăn không cho ai vào trong, bà chỉ có thể đứng ở cửa sổ ngoài phòng bệnh.
Nhưng có lẽ ông trời cũng đứng về phía người tốt — Triệu Doanh Liễm tình cờ gặp lại Lý Dung, người từng làm giúp việc trong nhà họ, trên một con phố nước ngoài.
Là nữ chủ nhân trong nhà, bà tất nhiên biết rõ xuất thân của Lý Dung.
Lý Dung là phụ nữ nông thôn, lúc đến xin việc còn nghèo khó không có gì trong tay, sao bây giờ lại có tiền định cư ở nước ngoài?
Bà âm thầm theo dõi Lý Dung một tuần, cho đến khi nhìn thấy bà ta gặp gỡ Hạ Lâm trong một quán cà phê.
Bà đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Sau đó, khi Triệu Doanh Liễm muốn tiếp cận Lý Dung để lấy thêm thông tin, thì phát hiện bà ta đã biến mất. Có thể là bị Hạ Lâm đưa đi nơi khác, cũng có thể là đã bị ông ta thủ tiêu.
Bà lại mất đi một manh mối.
Ban đầu, bà nghĩ rằng chỉ cần chờ đến khi sự thật sáng tỏ, Hạ Lâm bị bắt, thì bà có thể đường hoàng gặp lại Hứa Gia. Không ngờ lại vô tình gặp trước.
Triệu Doanh Liễm bỗng nhớ lại mùa xuân năm ấy, nhưng nhanh chóng bị tiếng nói của Hứa Gia kéo trở về thực tại. Hứa Gia nhìn thẳng vào mắt bà: “Mẹ có lý do của mẹ, con cũng có lý do phải làm điều này, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai người nhìn nhau rất lâu, người phụ nữ khẽ cong môi, muốn cười nhưng nước mắt lại rơi trước: “Gia Gia, lấy sự an toàn làm trọng.”
Hứa Gia khẽ đáp một tiếng. Sự thật là, cô sớm đã chuẩn bị tâm lý cùng Hạ Lâm đồng quy vu tận. Hai người rời khỏi quán cà phê, trên đường về nhà, cô tựa vào cửa sổ xe, tâm trạng trầm ngâm.
Hình như cô không thể oán hận ai, cũng không có lý do để hận. Bởi vì ai cũng có lý do bất đắc dĩ của riêng họ để rời bỏ cô. Nếu cô trách móc, thì giống như đang vô lý, nhỏ nhen, cố chấp.
Hứa Gia rơi vào một khoảnh khắc bất lực, cho đến khi những cảnh đêm bên ngoài lướt qua cửa sổ, ánh đèn đường phản chiếu hình bóng của người đó.
Hình như…
Có một người, sẽ vô điều kiện đứng về phía cô.
Người phụ nữ ngồi ghế lái bật cười khẽ, mở lời: “Cậu ta là bạn trai con à?”
Cô đổi tư thế ngồi sao cho có thể nhìn thấy người ấy rõ hơn, không phủ nhận: “Ừ.”
Một tiếng “Ừ” đó, như gợn sóng trong dòng thời gian tĩnh lặng.
Trên bãi biển Cảnh Loan, cô bé và cậu bé đang chăm chú xây một lâu đài cát. Cô dùng dụng cụ xúc một ít cát, đắp thành một gò nhỏ, rồi dùng tay ấn bên trái, nén bên phải — chẳng bao lâu sau, một tòa lâu đài nhỏ đã hình thành.
Cô đặt dụng cụ xuống, vừa ngắm nhìn tác phẩm, vừa chỉ đạo cậu bé bên cạnh: “Minh Trì, mang thêm cát lại đây.”
“Được!” — Cậu bé vui vẻ chạy đi.
Bỗng nhiên, một quả bóng đá bay vút đến, phá nát lâu đài cát mà cô dồn tâm huyết xây dựng.
Nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của cô, cậu bé ngẩn ra một lúc, lúm đồng tiền bên má hiện lên, cười nói: “Xin lỗi nhé, để mình làm lại cho cậu cái khác, đừng giận nữa nha?”
Cô siết chặt nắm tay: “Vậy còn đứng đó làm gì, mau làm đi!”
Cậu bé ngồi xếp bằng bên cạnh, chẳng mấy chốc lại xây nên một tòa thành còn tráng lệ hơn. Cậu nặn xong chóp tháp cao nhất, hoàn thành bước cuối cùng, mắt cười cong cong nhìn về phía cô, như đang hỏi cô đã nguôi giận chưa — liền thấy cô giơ quả bóng, đập mạnh vào lâu đài. Cát văng tung tóe, lâu đài biến thành đống đổ nát. Cô nhìn cậu một cách khiêu khích, nhưng không thấy chút giận dữ nào trên gương mặt cậu. Cậu vẫn tươi cười.
“Không giận à?”
“Tùy cậu thôi.”
Cậu bé đứng dậy, phủi cát trên áo, nắm tay cô kéo đi: “Đi theo mình đến một chỗ.”
“Cậu muốn đưa mình đi đâu?”
Cuối cùng, hai người trốn sau bụi cây dưới gốc cây lớn. Cậu bé nhìn quanh một vòng, không ai chú ý đến họ, rồi nhìn vào cô: “Mình muốn đưa cậu đi trốn, đừng để người xấu tìm thấy.”
Cô nhìn về phía xa trên bãi cát — nơi đó có bố mẹ cô, bạn thân Hạ Minh Trì và chú Hạ. Có người xấu nào đâu? Bàn tay bị nắm chặt, cô cúi đầu nhìn cậu không buông tay: “Mình thấy cậu mới là người xấu thì có!”
Nghe vậy, cậu bé cũng cảm thấy bản thân hơi quá, đành buông tay ra, ngón tay vẽ vẽ trên mặt đất, khẽ nói: “Mình không phải người xấu, mình sẽ đối xử với cậu thật tốt.”
“Bố mình nói, không ai vô cớ đối tốt với người khác cả. Cậu muốn gì ở mình?” — Cô không tin, tiến lại gần, nhìn mặt cậu đầy nghi hoặc và nghiêm túc. Cậu bé bắt đầu bịt tai, lắp bắp nói: “Chỉ cần cậu nói một câu ‘thích mình’ là được rồi.”
“Cậu bịt tai sao nghe thấy?”
Nghe vậy, cậu từ từ buông tay, đặt lên đầu gối, hai tai đỏ bừng: “Rồi đó, cậu nói đi.”
Cô cong môi tinh nghịch: “Mình không nói.”
“Làm ơn mà…”
“Có van xin cũng không nói. Cậu phá hủy lâu đài cát của mình mà còn muốn mình thích cậu, mơ đi!”
Cậu bé cúi đầu im lặng hồi lâu, rồi từ từ đứng dậy, chán nản nói: “Thôi vậy.”
Cô nhìn bóng lưng cậu đang rời đi, lần này không dắt theo cô, vội gọi với theo, có chút lo lắng: “Cậu đi đâu đấy!”
“Cậu không thích mình, thì mình chỉ có thể rời đi thôi.” Cậu dừng chân, đứng ở ranh giới giữa biển và bãi cát, hơi nghiêng người.
Trong đồng tử run rẩy của cô gái, phản chiếu một cơn sóng thần đang ập đến sau lưng cậu. Cô sững người bước lên vài bước, những lời nghẹn lại nơi cổ họng như thể có hình dạng, khiến cô không thể thở nổi. Rồi cậu quay đầu lại, mỉm cười nói: “Mình phải trở về biển rồi, cậu nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Nhìn thấy cô dốc hết sức chạy về phía mình, cậu chớp mắt, mỉm cười, theo phản xạ cũng đưa tay ra. Nhưng ngay lúc đầu ngón tay vừa chạm nhau, những đợt sóng dữ dội ập đến, màu xanh đơn điệu chiếm trọn tầm nhìn, chẳng còn thấy rõ đối phương. Bàn tay của cậu như con lươn, trượt khỏi đầu ngón tay cô. Cô sững sờ—rõ ràng trước giờ cậu luôn nắm lấy tay cô thật chắc, sao lần duy nhất cô đưa tay ra với cậu lại rơi vào khoảng không?
“Tạm biệt, Hứa Gia. Sau này không còn gặp lại.”
Không thể.
Không thể.
Không thể.
Các chỉ số trên màn hình theo dõi nhịp tim bên giường bệnh đột nhiên dao động mạnh, phát ra tiếng bíp cảnh báo dồn dập. Máu chảy nhanh hơn trong cơ thể, hơi thở gấp gáp khiến mặt nạ oxy mờ rồi lại tan. Bác sĩ cùng vài y tá vội vàng chạy đến kiểm tra.
Ngón tay bên người cô khẽ động đậy, cô hơi mở mắt, tỉnh lại. Một giọt lệ đọng nơi khóe mắt, rồi chậm rãi lăn xuống.