Trình Dã và Hứa Quân Xương đáp lại với vẻ mặt và giọng điệu giống hệt nhau. Đối với Vọng Khôn, điều này chẳng có chút sát thương nào. Trò vui vẫn còn ở phía sau. Hắn cười khinh miệt, khóe miệng cong lên đầy vẻ coi thường rồi quay người đi về phía bên kia của tòa nhà dạy học. Hai người họ trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn, nghiến răng ken két.
Không nghe thấy động tĩnh của người thứ ba — bị chửi thẳng mặt mà cũng có thể nhịn được sao? Hứa Quân Xương quay đầu nhìn người bên cạnh, mới phát hiện ra người kia căn bản không để ý đến chuyện này, mà đang chăm chú nhìn về phía cổng căng-tin.
Cậu ta cũng nhìn theo, lập tức hiểu ra.
Hứa Gia đang đứng trước bồn rửa tay ở cổng căng-tin.
Cô vẩy nước trên tay, sau đó đi về phía tòa nhà dạy học.
Đường đến tòa nhà chỉ có một lối, chính là con đường họ đang đi.
Vì vậy, Hứa Quân Xương có thể thấy người bên cạnh bỗng cúi đầu một cách không tự nhiên, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm xuống nền đất. Đợi người ta đi xa rồi, cậu ta mới hơi nghiêng đầu, lén nhìn theo bóng lưng cô ấy.
“……”
Hai người cùng lớp, lại còn ngồi cạnh nhau, ngày nào cũng gặp mặt mà còn chưa ngắm đủ sao? Hay là muốn trồng luôn cặp mắt lên người người ta?
Trình Dã chẳng hay biết gì, buột miệng hỏi: “Bạn cùng bàn đấy, không chào hỏi một câu à?”
Cậu ta lắc đầu, đáp khẽ: “Không thân lắm.”
Trình Dã “à” một tiếng, sớm đã đoán ra hôm qua Hứa Gia đi phòng y tế là để mua thuốc.
Hứa Quân Xương thì nhìn thấu mà không vạch trần: “Chu Tư Lễ, cậu có biết vừa rồi có người chửi cậu không?”
“Chửi tôi?”
Chu Tư Lễ cuối cùng cũng có phản ứng, kéo dài giọng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao lại chửi tôi?”
“…Thôi bỏ đi, tôi nói bừa đấy. Không ai chửi cậu cả.”
Buổi trưa ăn xong, mấy người họ quay lại lớp. Chu Tư Lễ thu dọn hết đồ đạc trên bàn vào trong ngăn kéo, định nằm xuống ngủ trưa. Cậu vừa gục đầu xuống bàn, quay đầu sang bên cạnh, nhìn thấy một bên mặt của cô.
Dừng lại vài giây, cậu cuối cùng cũng nghĩ ra được một chủ đề.
“Hứa Gia, hôm nay tôi bị người ta chửi.”
Cô thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên. Chu Tư Lễ nghiêng người tới gần hơn một chút, hạ giọng: “Hình như gần đây có người cố tình nhằm vào tôi.”
Ánh mắt nóng bỏng nào đó cứ quấn lấy không rời. Hứa Gia gấp sách lại, hỏi thẳng: “Vậy cậu định làm gì?”
“Tôi không biết.” Cậu chậm rãi vươn tay, kéo nhẹ ống tay áo của cô, không chịu buông: “Cậu dạy tôi đi.”
“Hả, ăn miếng trả miếng, lý lẽ đơn giản vậy mà cũng cần tôi dạy à?”
Chu Tư Lễ tưởng tượng cảnh mình kéo người lớp A14 ra rồi đánh một trận, chợt nhận ra việc này cậu thật sự không làm được. Thù hận chồng chất chẳng bao giờ có hồi kết. Cậu không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện đó.
Thấy cậu rơi vào trầm tư, khóe miệng Hứa Gia nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Cô tháo kính xuống, đặt vào ngăn kéo, rồi cũng nằm xuống bàn, quay mặt về phía cậu.
Khuỷu tay hai người chạm vào nhau, chỉ để lộ đôi mắt đang lặng lẽ giao tiếp.
“Thế thì quay về mà nhờ bùa hộ mệnh của cậu bảo vệ cho cậu đi, đồ ngốc.”
Đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết.
Chu Tư Lễ mặc kệ lời cô, xấu hổ vùi mặt vào cánh tay: “…Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây.”
–
Sau giờ tan học, Hứa Quân Xương và Trình Dã dắt xe đạp ra khỏi nhà để xe. Chu Tư Lễ vừa đi xuống cầu thang thì đã thấy họ đứng đợi không xa.
Hai nam sinh ngồi chung trên một chiếc xe đạp, từ đây đạp đến cổng trường vẫn còn một đoạn. Người qua người lại, Chu Tư Lễ tưởng tượng cảnh đó, rồi lập tức từ chối: “Không cần đâu.”
Hứa Quân Xương nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Sao? Ngồi lên yên sau xe của tôi thì mất mặt lắm à?”
“Cậu đạp xe mà đừng tự ngã là may rồi, còn đòi chở người khác.” Trình Dã đạp xe đến bên cạnh Chu Tư Lễ, hối thúc: “Mau lên, chẳng lẽ cậu muốn cuốc bộ về nhà à?”
“…Tôi không thể đi xe buýt về à?”
Vừa dứt lời, tiếng gọi của Chu Nguyệt vang lên từ cổng trường. Cô bé nhảy xuống từ một chiếc xe ở đằng xa, chạy tới, chào hỏi qua loa với bọn họ rồi ngước lên nhìn anh trai mình: “Em với mẹ đến đón anh tan học, đi thôi!”
Chu Tư Lễ cười, xoa nhẹ lên đầu cô bé.
Khi anh rút tay về, Chu Nguyệt bĩu môi, nhưng nể tình anh trai đang bị thương nên không nói gì, chỉ tự chỉnh lại tóc mái của mình.
Hứa Quân Xương lập tức muốn vứt luôn chiếc xe đạp đi. Mùa đông đạp xe, gió lạnh táp vào mặt buốt hết cả người, nếu không phải để về nhà nhanh hơn thì cậu đã chẳng thèm đạp chiếc xe tồi tàn này.
Chu Tư Lễ lần lượt chào tạm biệt Hứa Quân Xương và Trình Dã.
Trong lúc đó, Chu Nguyệt còn muốn cướp lấy cặp sách của anh để đeo giúp, nhưng bị từ chối: “Cặp của anh em không đeo nổi đâu.”
Tuần này, Lưu Tiêu Như đã định lái xe đón hai anh em — đón Chu Nguyệt ở trường tiểu học xong sẽ đến trường cấp ba đón Chu Tư Lễ.
“Thôi được.” Chu Nguyệt vừa nhảy chân sáo phía trước vừa mở cửa xe cho anh: “Tối nay mẹ nấu nhiều món ngon lắm, anh nhớ ăn nhiều vào, biết đâu nhanh khỏi hơn đấy.”
“Được rồi.”
Hứa Quân Xương và Trình Dã vừa vặn đi ngang qua chỗ Lưu Tiêu Như đỗ xe. Hai người họ vẫy tay qua cửa sổ xe xem như chào hỏi. Lưu Tiêu Như nhận ra bọn họ, hạ cửa sổ xe xuống, mời họ hôm nào đến nhà ăn cơm.
“Được ạ, để cháu tìm ngày cuối tuần.”
“Đến thì bảo Tư Lễ báo trước cho cô một tiếng, cô sẽ chuẩn bị tươm tất.” Bọn họ trước đây đã để lại ấn tượng tốt trong lòng Lưu Tiêu Như.
“Không cần bày vẽ gì đâu ạ. Giữa bọn cháu và Tư Lễ thân nhau thế này, chỉ cần cho cái gì ăn là được rồi.”
Lưu Tiêu Như cười ha ha: “Sao lại thế được.”
Chu Tư Lễ cũng hạ cửa sổ xe xuống, cười: “Đi nhanh đi, đằng sau có xe đang bấm còi kìa. Gặp lại vào ngày mai.”
“Được rồi, mai gặp.”
Xe khởi động, Lưu Tiêu Như vừa xoay vô lăng vừa hỏi: “Hai người bạn của con sau này muốn thi vào trường đại học nào?”
Bà khá thích hai đứa trẻ này. Nếu ba người họ có thể cùng vào một trường đại học, cũng coi như có thể chăm sóc cho nhau.
Chu Tư Lễ tựa đầu vào cửa xe, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “Chính bọn họ cũng chưa rõ.”
Trình Dã vừa mới bước ra khỏi vết thương lòng sau chuyện thất tình, gần đây thái độ học hành mới cải thiện đôi chút. Hứa Quân Xương thì vẫn đang do dự. Cậu ta muốn đi theo con đường nghệ thuật, nhưng trong nhà lại không có ai làm trong ngành này để giúp đỡ. Trong ba người, chỉ có Chu Tư Lễ là người duy nhất đã có kế hoạch rõ ràng cho tương lai.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Sao lại chia tay nữa rồi? Đây là người thứ mấy rồi?” Lê Kiệt thò đầu vào hỏi.
Trương Văn Bằng lướt màn hình điện thoại, lần lượt trả lời tin nhắn của từng người, sau đó cười, vỗ vỗ vào ngực Lê Kiệt, đầy ẩn ý: “Cậu không hiểu rồi. Yêu đương là phải thử nhiều cung hoàng đạo, nhiều kiểu tính cách khác nhau, như thế mới gọi là muôn màu muôn vẻ. Chỉ yêu một kiểu thì chán lắm.”
Mấy người lớp A14 ngồi trước cửa phòng bi-a, bàn bạc xong sẽ vào trong đánh vài ván. Bọn họ vừa cười vừa bàn bạc về quy tắc thắng thua tối nay — ai thua sẽ phải bao tiền thuốc lá và rượu cho cả tháng tới.
Vọng Khôn ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Lê Kiệt: “Tôi nhớ lần trước thua là cậu đấy.”
Đám người này tiêu xài rất phóng khoáng. Ngoài Vọng Khôn ra, tất cả đều là con nhà có điều kiện. Lê Kiệt tháng trước không may thua cuộc, vốn định tháng này giả vờ quên đi cho qua chuyện, không ngờ lại bị Vọng Khôn nhắc đến.
Cậu ta cười gượng gạo: “Nếu anh Khôn không nhắc, em còn chẳng nhớ ra nữa, ha ha.”
Trương Văn Bằng đá vào cẳng chân cậu ta: “Không có tiền thì chơi làm gì, cút đi.”
“Cùng lớp cả mà, chơi với nhau cho vui thôi.” Lê Kiệt cười lấy lòng. Cậu ta thực sự muốn hòa nhập vào nhóm này.
Trương Văn Bằng tỏ vẻ chán ghét, quay đầu đi chỗ khác, đúng lúc đó lại trông thấy cô gái mà hôm trước từng gặp ở cầu thang.
Cô gái đứng yên lặng, vóc người mảnh mai, mái tóc ngắn đen mượt thường buông tự nhiên trên bờ vai, trông rất ngoan hiền.
Cậu ta nảy sinh hứng thú, bước tới phía trước.
Có người đứng chặn ngay trước mặt cô, mãi không chịu nhường đường. Hứa Gia thọc tay vào túi áo, nhìn cậu ta.
“Cậu là học sinh trường này đúng không? Lần trước tôi có thấy cậu rồi.” Trương Văn Bằng cúi người, nở một nụ cười mà cậu ta tự cho là rất có sức hút: “Có thể cho tôi xin WeChat được không? Kết bạn làm quen nhé?”
Hứa Gia nhấc chân, định bước vòng qua người cậu ta, nhưng lúc đó vài ánh mắt cùng quét tới. Đằng sau cậu ta, đám con trai đang chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm.
Trên con phố này, có vài học sinh khác đi ngang qua. Như thể sợ dính vào rắc rối, bọn họ vội vàng bước nhanh hơn.
“Lạnh lùng thế à? Ngay cả WeChat cũng không cho, hay là có bạn trai rồi?”
Thấy cô không đáp, Trương Văn Bằng nhướng mày rậm, nhìn cô đầy hứng thú: “Không cho WeChat thì ít ra cũng bỏ kính ra cho tôi xem mặt đi chứ? Dù không xinh lắm nhưng cũng không đến mức khó coi đâu. Để tóc mái làm gì, che hết cả mặt, chẳng nhìn rõ được gì.”
Cô đứng yên tại chỗ, không có ý định phản kháng.
Điều đó khiến Trương Văn Bằng càng thích thú. Cậu ta cười, đưa tay ra định tháo kính của cô.
Hứa Gia cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay sắp chạm đến gọng kính của mình, trong đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Ngay giây tiếp theo, có người nắm lấy cổ tay của Trương Văn Bằng.
Bàn tay ấy chi chít những vết sẹo nhỏ, tối qua còn nằm trong lòng bàn tay cô.
Một chàng trai bước lên, bước chân hơi khập khiễng, đứng chắn giữa hai người. Ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng đầy khí thế: “Cô ấy cho cậu chạm vào à?”
Bóng dáng cao gầy của chàng trai vừa vặn che khuất ánh trăng nghiêng nghiêng, cái bóng rơi xuống phủ kín người cô. Hứa Gia im lặng, lùi lại một bước.
“Chu Tư Lễ.”
Ánh mắt chế giễu của Trương Văn Bằng lướt qua đầu gối của cậu: “Vết thương lành rồi à? Chuyện này liên quan gì đến cậu? Con phố này là của cậu quản chắc? Hay là cậu muốn nếm thử chút nữa?”
Bàn tay trắng trẻo nổi lên từng khớp xương rõ ràng, cổ tay của Trương Văn Bằng như bị người ta bóp chặt đến mức sắp gãy. Cậu ta khẽ nhếch môi, giọng nói lạnh đi: “Thử xem?”
Vọng Khôn dụi điếu thuốc, giọng điệu hờ hững: “Lại gặp rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?”
Chu Tư Lễ nhìn về phía cậu ta, nhíu mày: “Cậu là ai?”
Ánh mắt của Vọng Khôn lạnh băng trong chớp mắt.
Không khí căng thẳng như sắp bùng nổ.
Lương Viên là người đầu tiên đứng thẳng dậy, bước vào trong câu lạc bộ bi-a: “Có bao nhiêu người đang nhìn thế này, các cậu không thấy xấu hổ à? Tôi vào trước đây.”
Sự việc đã gây náo động. Đến lúc này, Trương Văn Bằng mới phát hiện xung quanh đã có không ít người tụ lại, thậm chí có người còn giơ điện thoại lên chuẩn bị quay phim. Vào khung giờ này, hầu hết những người đi trên phố đều là học sinh lớp 12 của trường Nhất Trung, Chu Tư Lễ vốn khá có tiếng trong trường.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, không cam lòng nhưng đành để lại một câu: “Lần này tha cho cậu đấy.” Sau đó, cậu ta đi vào trong cùng đám bạn.
Chu Tư Lễ thu lại ánh nhìn, định quay đầu nói chuyện với Hứa Gia thì mới phát hiện cô đã không còn ở chỗ cũ.
Cô rời đi từ lúc nào?
Chu Tư Lễ nhìn quanh, vừa vặn trông thấy bóng dáng cô sắp khuất sau khúc quanh, cậu lập tức đuổi theo.
Vừa vào trong con hẻm vắng, Chu Tư Lễ đã kéo Hứa Gia lại.
“Bọn họ không bắt nạt cậu chứ? Cậu có bị thương ở đâu không? Để tôi xem xem.”
Cậu nắm lấy vai cô, căng thẳng nhìn cô từ trên xuống dưới. Ngước lên, cậu mới nhận ra cô đang chăm chú nhìn mình. Chu Tư Lễ từ từ buông tay ra: “… Không sao là tốt rồi.”
Hứa Gia buông con dao nhỏ trong túi, thản nhiên nói: “Đừng quản chuyện của tôi.”
Tim Chu Tư Lễ giật thót một cái. Cậu lập tức biết cô sắp nói gì tiếp theo: “Tôi biết rồi, lại là chuyện không liên quan đến tôi, đúng không? Chẳng có chuyện gì là liên quan đến tôi cả!”
Nói xong, cậu mới nhận ra mình đã mất kiểm soát, liền quay lưng lại, cúi thấp đầu.
Hứa Gia lạnh lùng nói: “Chu Tư Lễ, cậu bị điên à?”
“Vậy cậu muốn tôi đứng nhìn cậu bị bắt nạt mà không làm gì sao?” Cậu quay phắt đầu lại.
Dù sao thì cũng là tự cậu tìm đến rắc rối, Hứa Gia dứt khoát không nói gì thêm. Qua một lúc, Chu Tư Lễ tự điều chỉnh cảm xúc, lại tiến đến gần cô, cúi người nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
Ban đầu cậu chỉ định xem cô có giận hay không. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, Chu Tư Lễ không nhịn được mà bật cười, lúm đồng tiền bên môi tràn đầy ý cười: “Tôi biết cậu đang lo cho tôi, đúng không?”
Thấy cô cúi đầu, cậu cũng hạ mắt xuống. Cậu nhìn thấy trong tay cô không biết từ lúc nào đã cầm ra một con dao nhỏ. Lưỡi dao lạnh buốt chạm vào cằm cậu. Hứa Gia chậm rãi nói, giọng điệu khó đoán: “Tôi thực sự rất lo cho cậu đấy.”
“Ơ…” Chu Tư Lễ sợ hãi lùi lại hai bước, tim đập thình thịch: “Cậu mau cất nó đi đi, thứ này nguy hiểm lắm.”
Lưu Tiêu Như vẫn đang chờ cậu gần đó, Chu Tư Lễ không thể ở lâu. Cậu hỏi: “Cậu định đi bộ về nhà à? Giờ muộn rồi, tốt nhất là đi xe về đi.”
Hứa Gia khẽ đáp một tiếng: “Ừ.”
Đợi cậu rời đi, cô không ra khỏi hẻm mà đi sâu hơn vào bên trong.
Bên trong câu lạc bộ bi-a.
Tiếng cười cợt và bàn tán vang lên không ngớt.
Trương Văn Bằng cúi người, nheo mắt nhắm vào quả bóng trên bàn: “Đã què chân rồi còn ra vẻ anh hùng, buồn cười chết đi được.”
“Tưởng mình là anh hùng, thực ra chỉ là con gấu vụng về.” Vọng Khôn cầm viên phấn bôi đầu cơ, vừa xoay vừa nói. Trên bàn bi-a, điện thoại bỗng sáng lên.
Cậu ta nhận được một tin nhắn từ một người lạ, là một đoạn video.
Vọng Khôn mở ra, trong video là Lương Vân và một cô gái khác chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Ngay sau đó, cậu ta thấy Lương Vân – người từ nhỏ đến lớn luôn kiêu ngạo và không bao giờ chịu thua trước mặt mình – nay lại rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào, để lộ vẻ cầu xin hiếm thấy.
“Nếu tôi chạy xong 3000 mét này, cậu có thể đối xử tốt với cậu ấy một chút không?”
“Cô thật nực cười.” Cô gái đối diện lạnh giọng đáp.
Ánh mắt Vọng Khôn trở nên u ám, vài giây sau, cậu ta đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.