Chu Tư Lễ theo cô vào trong nhà. Cậu thay giày xong, ôm bó hoa trong tay, không nhịn được mà hỏi:
“Chúng ta ở nhà cậu… làm gì?”
Hứa Gia ném cho cậu một chiếc bình hoa trống. Cậu lập tức hiểu ý, cầm lấy bình hoa, tìm một chỗ rửa sạch rồi cắm hoa vào trong, sau đó xin cô một chiếc kéo.
Hứa Gia tựa lưng vào ghế sô-pha, nhìn cậu đứng trước cửa phòng vệ sinh, hơi cúi người xuống, hàng mi dài rủ bóng nhàn nhạt. Cậu cẩn thận cắt tỉa những cành lá thừa.
Tốn một lúc lâu, Chu Tư Lễ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cậu nhìn quanh một vòng, như đang tìm chỗ thích hợp để đặt, cuối cùng đặt bình hoa lên bàn trà trong phòng khách, ngay bên cạnh chỗ Hứa Gia ngồi.
Ghế sô-pha hơi lún xuống một chỗ, cậu ngồi xuống đầu bên kia của ghế. Tâm trạng mỗi lần ngồi ở đây đều khác nhau, lần này lại có phần tĩnh lặng và bình yên.
Đột nhiên có cảm giác không lành, Chu Tư Lễ quay đầu lại, liền thấy Hứa Gia đang nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cậu, ánh mắt thâm trầm.
Chu Tư Lễ giật mình, cúi xuống che mắt cá chân của mình lại:
“Hứa Gia, cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Hứa Gia điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại. Chu Tư Lễ tiến lại gần, kéo nhẹ ống tay áo cô:
“Đừng nói cậu lại muốn ngủ, bỏ tôi ở đây một mình đấy chứ?”
Nghĩ đến lần trước cậu đã bực bội như thế nào, Hứa Gia khẽ rủ mi, chậm rãi lên tiếng:
“Chẳng phải cậu cũng không thích nơi này sao?”
“Cậu không nói chuyện, tôi sẽ rất chán.”
Ở nhà cô, cậu đã từng trải qua cảm giác ấy — nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài từ từ lặn xuống, bóng tối đặc quánh lan tràn, những cái bóng quái dị kéo dài trong căn phòng u ám. Chu Tư Lễ phải mò mẫm một lúc mới tìm được công tắc đèn.
Không gian xa lạ và trống trải, mọi âm thanh cậu phát ra đều không có hồi đáp.
Cậu chống tay lên sô-pha, nghiêng đầu nhìn cô. Chiếc áo sơ mi nhăn nheo được khung xương của chàng trai căng ra, ngón tay dài còn đọng lại chút nước trong veo. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều.
“Hứa Gia, tôi muốn hiểu cậu.”
Lặng im một lúc lâu, người đang nằm trên ghế sô-pha mới lên tiếng:
“Hỏi đi.”
Chu Tư Lễ suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Cậu hứng thú với điều gì nhất?”
“Không có gì.”
“Cậu sợ nhất điều gì?”
“Không có.”
“Sinh nhật của cậu là ngày nào?”
“Quên rồi.”
Chu Tư Lễ im lặng giây lát, mím môi:
“Cậu cứ như thế này, tôi làm sao mà hiểu cậu được?”
“Tin hay không thì tùy.” Cô nâng mắt, lướt ánh nhìn nhàn nhạt qua cậu.
Cậu thở dài, nhưng không bỏ cuộc:
“Bình thường khi ở nhà một mình, cậu hay làm gì?”
“Ngẩn ngơ, ngủ.”
Hứa Gia hiếm khi hỏi ngược lại:
“Cậu thì sao?”
Chu Tư Lễ suy nghĩ một chút, nhớ lại những cuối tuần gần đây. Sáng sớm, Cậu thường chạy bộ hai vòng, nghe một đoạn tiếng anh, hoàn thành kế hoạch học tập đã đặt ra từ tối hôm trước. Nếu có thời gian, cậu sẽ giúp Lưu Tiêu Như làm việc nhà, kèm cặp Chu Nguyệt, hoặc chơi vài ván game. Nếu bạn bè rủ đi chơi, cậu cũng sẽ ra ngoài thư giãn.
“Nhàm chán.”
“Ừ, nghe có vẻ rất tẻ nhạt, nhưng tôi lại khá thích như vậy.” Cậu ngả đầu ra sau ghế sô-pha, bất chợt lên tiếng:
“Hứa Gia, cậu đã bao giờ nghĩ về tương lai sẽ làm gì chưa?”
“Chưa từng nghĩ. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ chết.”
“Đừng nói như vậy.”
Hứa Gia nhìn cậu, giọng điệu hờ hững:
“Tại sao?”
Chu Tư Lễ tránh ánh mắt cô:
“Tôi không muốn nghe.”
Cô khẽ cười một tiếng, mang theo ý vị khó hiểu.
“Vậy lớp trưởng của chúng ta muốn làm gì trong tương lai?”
Lần này, Chu Tư Lễ im lặng rất lâu. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến tương lai, nhưng để nói ra với cô lúc này, lại có chút ngại ngùng. Hồi lâu sau, cậu cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên:
“Tôi muốn làm bác sĩ.”
Để thời gian tiếp tục trôi, để sinh mệnh được kéo dài, để nỗi đau được xoa dịu.
Hồi lớp mười, Chu Nguyệt từng bị viêm dạ dày cấp tính. Khi đó, Lưu Tiêu Như và Chu Khánh Thừa đều đi công tác. Cậu ở bên cạnh giường của Chu Nguyệt, nhìn cô bé đau đớn đến mức môi trắng bệch, trán đẫm mồ hôi. Không biết làm gì, cậu lộ ra vẻ bối rối và hoảng loạn hiếm có.
Dù sau đó cậu đã cõng Chu Nguyệt đến bệnh viện kịp thời và được cứu chữa, nhưng từ đêm đó, cậu bắt đầu tìm hiểu về lĩnh vực y học. Cậu không dám chắc trong tương lai mình có thể kiên trì hay không, cũng không thể xác định mình khao khát học y đến mức nào, nhưng cậu sẽ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Tưởng tượng đến hình ảnh cậu mặc áo blouse trắng, đứng bên giường bệnh lật qua hồ sơ bệnh án, Hứa Gia khẽ hừ một tiếng:
“Thật trùng hợp, thứ tôi ghét nhất là bác sĩ.”
“Cậu đừng ghét tôi là được.”
“Tôi ghét nhất chính là cậu.”
Giọng của Chu Tư Lễ hơi thay đổi:
“Ghét tôi mà còn muốn động vào tôi?”
“Không được à?” Cô nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“…Tuỳ cậu thôi.”
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách yên bình như vậy. Vì thế, Chu Tư Lễ cảm thấy cho dù không đến quán cà phê cũng chẳng sao. Dù gì thì mục đích của cậu cũng đã đạt được, địa điểm ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Một lúc sau, cậu quay đầu lại, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.
Cậu nói chuyện có buồn ngủ đến vậy sao?
Hứa Gia khép mắt, tựa nghiêng trên ghế sô pha, vài sợi tóc rối rũ xuống khuôn mặt, ngay cả khi ngủ rồi, cô vẫn khẽ nhíu mày. Cậu bước đến bên cạnh cô, cúi người xuống, đưa tay ra, nhưng rồi lại ngừng giữa không trung, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cầm lấy đuôi tóc của cô, khẽ vuốt v3 trong lòng ngón tay.
Chu Tư Lễ cởi áo khoác, đắp lên người cô, còn mình thì tựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang say ngủ. Trông cậu như đang suy tư, lại như đang tận hưởng buổi chiều hiếm hoi này.
Được một lúc, cậu cũng dần nhắm mắt, ngủ thiếp đi cùng cô.
Hứa Gia tỉnh dậy, thấy Chu Tư Lễ vẫn ngồi cách đó không xa, ánh mắt trống rỗng. Cô nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường, lần này chỉ mới sáu giờ.
“Chu Tư Lễ, lần này tôi đâu có khoá cửa.”
Hàm ý rất rõ ràng — Cậu sao vẫn còn ở đây?
Ánh mắt của Hứa Gia nhìn cậu mang theo vài phần thăm dò. Chu Tư Lễ cũng vừa mới tỉnh, nghe thấy câu hỏi này, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cậu thấp giọng nói thật:
“Tôi biết… lần này là tôi muốn ở lại.”
Không chịu nổi ánh mắt trêu chọc của cô, Chu Tư Lễ nhanh chóng chuyển chủ đề, cố tỏ ra tự nhiên:
“Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn tối cái gì đây?”
Hứa Gia cúi đầu trả lời vài tin nhắn từ người giúp việc phụ trách nấu ăn, rồi thản nhiên hỏi:
“Cậu biết nấu gì không?”
Câu này có phải là bảo cậu vào bếp không?
Chu Tư Lễ không hề khiêm tốn:
“Hầu hết các món, cậu có thể gọi món.”
Hứa Gia chưa bao giờ kén chọn trong việc ăn uống, miễn là có thể no bụng là được. Cô hất cằm về phía tủ lạnh trong bếp:
“Tự xem đi.”
Tủ lạnh nhà cô nhét đầy đồ ăn. Chu Tư Lễ nhìn đống nguyên liệu có sẵn, vừa suy nghĩ xem nên làm món gì, vừa quay đầu hỏi người đứng ở cửa:
“Có kiêng món nào không?”
“Không.”
Hai người thì hai món mặn, một món canh là đủ rồi. Nghĩ xong, Chu Tư Lễ lấy ra các nguyên liệu cần thiết, đặt lên bàn đá cẩm thạch.
Cậu không quen thuộc với gian bếp nhà cô, tìm dụng cụ cũng mất một chút thời gian.
Hứa Gia đứng tựa vào khung cửa nhìn cậu lục tung các ngăn tủ mà không nói gì. Vài giây sau, cậu ngước đầu lên, tay vịn vào chiếc tủ trắng, hỏi:
“Hứa Gia, gia vị nhà cậu để ở đâu?”
“Không biết.”
Cậu đứng thẳng người, lại bắt đầu tìm kiếm ở những chỗ khác, giọng nói thoáng chút kinh ngạc:
“Cậu không biết? Vậy bình thường…”
“Bình thường có người làm.”
“Vậy nếu không phải vào giờ cơm mà cậu đói thì làm sao?”
“Thì đói chết thôi.”
Chu Tư Lễ khựng lại, giọng nói trầm hẳn xuống:
“Cậu đừng có động một tí là nói đến chuyện chết chóc.”
Làm quen với gian bếp của cô xong, Chu Tư Lễ mới bắt đầu. Cậu đứng quay lưng về phía cô, giơ tay lên cởi cúc tay áo, cúi đầu chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, rồi cúi đầu cẩn thận rửa rau.
Hứa Gia dựa vào khung cửa, không rời mắt khỏi cậu. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, dõi theo từng động tác thành thạo của cậu khi cắt rau, phân loại rau và thịt để riêng ra đ ĩa. Giữa những động tác, vạt áo sơ mi khẽ lay động.
Khi Chu Tư Lễ bưng đ ĩa thức ăn quay ra, Hứa Gia đã không còn đứng ở đó nữa. Cậu đặt thức ăn lên bàn, gọi hai tiếng, không ai đáp lại, bèn tự giác quay lại dọn dẹp bếp.
Cô đi đâu rồi?
Chu Tư Lễ đoán cô có thể đã quay về phòng, liền bước lên cầu thang đi tìm. Cửa phòng đóng chặt, trong phòng không bật đèn, chứng tỏ cô chưa vào đó.
Cậu quay lại lối cũ, khi xuống cầu thang, khóe mắt thoáng thấy có một cánh cửa khép hờ, ánh sáng từ khe cửa hắt ra.
“Hứa Gia, ăn cơm thôi.”
Cậu đẩy cửa ra, không ngờ bên trong căn phòng trống rỗng, nhưng vẫn còn dấu vết cho thấy cô đã từng ở đây.
Đây là một căn phòng tràn đầy hơi thở trẻ thơ — trên những bức tường sơn hồng nhạt là những bức tranh hoạt hình dễ thương, treo đầy ảnh chụp, trần nhà dán các ngôi sao dạ quang, trong góc đặt một chiếc xe đẩy em bé và các món đồ chơi trẻ em được xếp gọn gàng.
Chỉ có một chỗ mang phong cách khác hẳn — trên bàn có một chiếc cốc nước và một hộp thuốc đã được mở ra.
Như thể ai đó vừa mới uống thuốc xong.
Chu Tư Lễ vô thức bước tới, cầm hộp thuốc lên, nhìn rõ hàng chữ in trên đó.
Chỉ định: Trầm cảm nặng hoặc lo âu. Suy nhược thần kinh, chứng thần kinh suy nhược do trầm cảm, trầm cảm tiềm ẩn, bệnh tâm thể kèm lo âu và lãnh cảm…
Thuốc chống trầm cảm.
Cậu biết tinh thần cô không tốt lắm, nhưng không ngờ cô lại nghiêm trọng đến mức phải dùng thuốc.
Như có linh cảm, cậu kéo ngăn kéo bên cạnh ra. Hàng mi run lên, rồi lần lượt mở từng ngăn kéo từ trên xuống dưới.
Bên trong đều là các loại thuốc cô đã dùng trong những năm qua.
Đến khi mở đến ngăn kéo cuối cùng, cậu khựng lại khoảng một phút.
Cậu cúi xuống, lấy ra những thứ bên trong, đầu ngón tay không kìm được mà run rẩy.
Rất nhiều tấm ảnh.
Có ảnh cô nằm trên giường bệnh, gầy đến mức trơ xương, ánh mắt đờ đẫn. Có ảnh cánh tay gầy guộc, làn da xanh xao lộ rõ từng mạch máu, chi chít những vết kim tiêm. Có ảnh cô cầm bát cơm, đứng xếp hàng trong góc nhà ăn của bệnh viện. Có ảnh cô ngồi ôm đầu gối trên bậc thang, ánh mắt thất thần. Có ảnh tấm lưng nhỏ bé, đơn độc của cô. Có ảnh cô đứng trong tuyết, ánh mắt hướng thẳng vào ống kính, trống rỗng, lặng lẽ.
Nhợt nhạt, yếu ớt, mong manh.
Cậu lật mặt sau một bức ảnh, góc dưới bên trái viết: 12 tuổi, bệnh nhân số 601.
Trước năm mười hai tuổi, tất cả những bức ảnh của cô đều được cha mẹ chụp lại bằng tình yêu thương. Nhưng sau năm đó, người duy nhất ghi lại hình bóng của cô trở thành bác sĩ phụ trách báo cáo tình trạng bệnh.
Trên bức tường treo đầy những bức ảnh rạng rỡ của cô, nhưng trong ngăn kéo dưới cùng lại ẩn giấu những ký ức cũ kỹ, hoen gỉ, là vết thương cô muốn che giấu.
Căn phòng dễ thương này như thể trong khoảnh khắc đã bị rút cạn màu sắc.
Giống như những quả bong bóng sặc sỡ dưới ánh mặt trời bất ngờ vỡ tan trước mắt cậu, để lộ ra dòng chất lỏng dính nhớp, bốc mùi hôi thối nhỏ giọt xuống.
Trái tim cậu chậm rãi bị thít chặt, kéo theo một cơn choáng váng âm ỉ, kéo dài và nhức nhối.
Mãi đến khi một giọng nói kéo cậu về thực tại——
“Chu Tư Lễ, ai cho cậu vào đây?”
Hứa Gia đứng ở cửa, vừa đúng lúc cậu theo phản xạ quay người lại, cũng nhìn thấy rõ thứ trong tay cậu.
Những tấm ảnh đã bị bụi thời gian phủ lên suốt bao năm qua, giờ lại xuất hiện trong tay Chu Tư Lễ.
Sắc mặt cô trống rỗng trong thoáng chốc.
“Đặt lại vào chỗ cũ.”
Giọng điệu vốn dĩ hờ hững, nhưng giờ đây đã xuất hiện vết nứt.
“Xin lỗi, tôi…” không phải cố ý.
Chu Tư Lễ vội vàng đặt lại mấy tấm ảnh vào ngăn kéo, khép lại, nhưng nửa câu sau lại không thể thốt ra nổi. Cậu nhìn cô, vành mắt đỏ hoe, muốn bước lên nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi.”
Cô lùi về sau vài bước, giọng run rẩy: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi…”
Ánh mắt tràn đầy thương hại. Ánh mắt khiến người ta khinh bỉ.
Chính là ánh mắt mà cô đã từng thấy trong mắt những bạn học cấp hai — ánh mắt rất nhanh khiến cô nhớ ra rằng, bất kể cô có tự lừa dối bản thân thế nào, thì cũng không thể thay đổi được sự thật.
Những lời lẽ giả tạo đó không phải thiện ý. Những “món quà” đó cũng không phải là quà tặng.
“Cút ra khỏi nhà tôi!”
Hứa Gia không thể giữ bình tĩnh, chỉ tay về phía cửa, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu. Nhìn thấy đôi mắt cậu hoe đỏ, cô đột nhiên hiểu ra điều gì: “…Hôm đó ở trường, hôm mưa lớn, cậu đã biết được chuyện gì?”
Kể từ đêm hôm đó, thái độ của cậu thay đổi rõ rệt. Chẳng lẽ thực sự chỉ vì một chút yêu thích vụn vặt ấy, hay là vì cậu đã biết được chuyện gì khác, rồi vì lòng trắc ẩn mà tỏ ra đặc biệt dịu dàng với cô?
Dưới ánh mắt của cô, cậu chậm rãi đáp: “Biết chuyện của cha cậu.”
“Thảo nào, thảo nào.” Hứa Gia lẩm bẩm, ánh mắt khi nhìn về phía cậu thoáng qua vẻ u ám, lạnh lùng: “Chu Tư Lễ, cậu nghĩ cậu là ai? Tôi cần cậu thương hại sao?”
“Không phải thương hại, tôi…”
Cậu tiến lên một bước, từng chữ từng câu đều rõ ràng: “Hứa Gia, tôi đau lòng vì cậu.”
Từ ngữ ấy chỉ khiến Hứa Gia thấy buồn nôn. Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu nói mấy lời đó, tôi chỉ thấy buồn nôn thôi. Chu Tư Lễ, biến khỏi mắt tôi. Ngay lập tức.”
Chu Tư Lễ không muốn vì chuyện này mà giữa hai người lại xuất hiện một bức tường không thể vượt qua. Cậu nuốt khan, giọng nói run nhẹ: “Hứa Gia… Đừng đẩy tôi ra xa.”
“Tôi không muốn đêm nay kết thúc trong bầu không khí căng thẳng như vậy. Chuyện những bức ảnh, tôi xin lỗi. Xin cậu, cho tôi một cơ hội để chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.”
“Hứa Gia, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, thật tốt. Đừng đẩy tôi ra xa… Chúng ta không phải là… bạn sao?”
Nghe đến câu cuối cùng, Hứa Gia bỗng bật cười lạnh lùng, ánh mắt càng thêm rét buốt: “Được thôi, cậu chứng minh cho tôi xem đi.”
“…Chứng minh thế nào?”
“C ởi đồ ra, thế nào?”
“Không phải cậu nói sẽ đối xử tốt với tôi sao? Chỉ cần cậu chứng minh được, tôi sẽ tin cậu.”
Nhìn khuôn mặt sững sờ của cậu, cô từ từ bước lại gần, ngón tay khiêu khích chạm vào chiếc cúc đầu tiên dưới cổ áo cậu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ác ý: “Tự mình c ởi đồ ra, vừa hay tôi có chuyện muốn xác nhận. Lớp trưởng, làm ơn đáp ứng yêu cầu nhỏ bé này của tôi đi.”