Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 30



Ủy viên thể thao Trần Đào cầm tờ đơn đăng ký trở về chỗ ngồi, sắc mặt có chút u sầu. Theo lẽ thường, các hạng mục thi đấu nam là những mục đăng ký kín chỗ nhanh nhất, nhưng các hạng mục nữ thì luôn để trống khá nhiều, năm nay cũng không ngoại lệ.

Ban thể thao của khối có quy định số lượng hạng mục mà mỗi lớp phải đăng ký. Nếu không đáp ứng được yêu cầu thì đừng mong tham gia đại hội thể thao. Hiện tại chỉ còn thiếu một hạng mục nữa — Trần Đào đưa mắt nhìn vào cột “4×100”, vẫn còn thiếu vận động viên cho chặng cuối cùng.

Cậu vừa đi hỏi gần như toàn bộ các nữ sinh trong lớp, nhưng đều bị từ chối. Họ nói là bị trùng lịch với các hạng mục khác.

“Hay là đi hỏi Hứa Gia đi?”

Lương Vân ngồi ở bàn trước bỗng nhiên quay đầu lại, đề nghị.

Nghe cô ta nhắc đến, Trần Đào mới nhớ ra trong lớp đúng là có người này. Dáng người nhỏ bé, ít nói, lúc nào cũng đơn độc.

“Cô ấy á? Cô ấy có ý định tham gia không?”

Thịnh Nhược nghe thấy bọn họ trò chuyện, cũng tò mò thò đầu qua, búng tay lên tờ đăng ký:

“Ai quan tâm cô ấy có muốn hay không, hai năm qua cô ấy chưa từng đóng góp gì cho các hoạt động của lớp. Chạy một trăm mét thôi mà, đâu có bắt cô ấy đạt giải. Đủ số lượng là được rồi.”

Trần Đào cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, bèn quay đầu hỏi Lương Vân:

“Cậu thấy sao?”

Nghe tiếng, Lương Vân lúc này mới hoàn hồn, chậm rãi đáp:

“… Cứ để cô ấy thử xem cũng được.”

Nói xong, cô ta lại chậm rãi quay đi.

Mấy xấp bài thi được phát từ phía trên xuống. Lương Vân cầm bút trong tay, nhưng tâm trí thì để tận đâu đâu. Trong đầu cô ta vẫn quanh quẩn hình ảnh vô tình bắt gặp lúc nãy — bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối, trò chuyện vui vẻ.

Dù là Chu Tư Lễ đang nói, Hứa Gia thì chế giễu, nhưng cô ta chưa từng thấy Chu Tư Lễ lộ ra vẻ mặt như vậy. Trông cậu có vẻ… rất thích cô ấy.

Tại sao?

🌧️🌧️🌧️

Tan học, Lương Vân từ văn phòng bước ra. Khi đi qua hành lang, cô ta nhìn thấy Chu Tư Lễ đang đứng ở đầu hành lang trò chuyện với bạn bè. Cậu dựa lưng vào lan can, lúm đồng tiền trên má nở ra thành một nụ cười nhẹ, trông rất sống động.

Lương Vân chậm bước lại, giữ ý không muốn làm phiền, chỉ muốn đứng yên đó lặng lẽ quan sát. Đúng lúc này, có người từ cửa trước bước ra.

Gió thổi tung mái tóc lòa xòa trước trán của Hứa Gia, đôi mắt đen hờ hững lướt qua. Lương Vân vội cụp mắt xuống, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc.

Ánh mắt ấy chỉ duy trì trong một giây ngắn ngủi.

Nhưng một giây đó cũng đủ để khiến Lương Vân thấy bối rối, có lẽ là vì lần trước cô ta vô tình làm bẩn quyển vẽ của Hứa Gia nên trong lòng có chút chột dạ.

Dù vậy, nghĩ đến đại hội thể thao, Lương Vân vẫn gọi cô lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Hứa Gia, mình có chuyện muốn nói với cậu, về đại hội thể thao…”

Hứa Gia thậm chí chẳng buồn ngước mắt, trực tiếp bỏ đi.

“…”

Bị phớt lờ hoàn toàn, Lương Vân sững sờ đứng đó. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Hứa Gia khiến người khác khó mà lại gần được.

Tại sao?

Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu cô ta rất lâu. Cô ta không tài nào hiểu được rốt cuộc hai người bọn họ đã dính dáng với nhau từ khi nào.

🌧️🌧️🌧️

“Chu Tư Lễ, chúng ta có còn là anh em không? Gần đây cậu có bí mật gì giấu chúng tôi đúng không!”

Hứa Quân Xương đấm lên tường, giọng nói trầm hẳn xuống, đôi lông mày dày run rẩy, trông vô cùng đau khổ.

Tình trạng của cậu ta không phải chỉ ngày một ngày hai. Chu Tư Lễ quay người lại, đầu ngón tay lướt qua những tán lá xanh đang vươn ra trong hành lang, khẽ vuốt v3 những đường gân lá, cúi mắt nói nhỏ:

“Tôi có bí mật gì được chứ?”

Hứa Quân Xương lập tức dí sát mặt lại, trợn trừng mắt đến mức Chu Tư Lễ có thể thấy rõ những tia máu trong mắt cậu ta.

Hứa Quân Xương đấm đấm lên ngực mình, nói như ra lệnh:

“Nhìn thẳng vào mắt tôi!”

Chu Tư Lễ cười nhẹ, quay mặt đi, một tay đẩy vai cậu ta ra, giọng điệu chậm rãi:

“Đừng mà, đáng sợ quá.”

Trình Dã đứng cạnh không nhịn được cười, che miệng nói:

“Hứa Quân Xương, tôi thật lòng khuyên cậu nên đi khám vào cuối tuần. Tiền khám tôi lo.”

Hứa Quân Xương lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy oán trách nhìn Chu Tư Lễ.

Gần đây cậu ta cảm thấy Chu Tư Lễ rất kỳ lạ.

Khó khăn lắm Trình Dã mới chia tay bạn gái, ba người họ cuối cùng cũng quay lại với cuộc sống cùng nhau đi ăn, đi vệ sinh, ghé tiệm tạp hóa như trước. Nhưng bây giờ Chu Tư Lễ suốt ngày chỉ ngồi yên ở chỗ ngồi của mình, giờ ra chơi cũng không chịu rời đi, cứ như chỗ ngồi đó đang giấu một kho báu vậy.

Nhìn thấy thời gian tụ họp của ba người ngày càng ít đi, để bảo vệ tình bạn bền lâu của “bộ ba”, Hứa Quân Xương lập tức chạy đến chỗ ngồi của Chu Tư Lễ sau giờ học, gằn giọng nói:

“Nếu chúng ta vẫn là anh em, trưa mai gặp nhau ở hành lang!”

“Nếu nhất định phải nói về bí mật…”

Giọng nói dịu dàng, trong trẻo của nam sinh vang lên, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài.

Hứa Quân Xương và Trình Dã đồng loạt nhìn về phía cậu. Dưới tán lá rung động, ánh sáng mềm mại hắt xuống, trong khóe mắt và chân mày của Chu Tư Lễ là ý cười thản nhiên.

“Thì có lẽ là…”

“Bây giờ tôi có thích một cô gái.”

“Cái gì cơ?!”

“Cái gì cơ?!”

Hứa Quân Xương như bị sét đánh trúng, vội vàng lùi vài bước, dựa vào tường, miệng há to như thể vừa nuốt cả một cái bóng đèn, hồi lâu không nói nên lời.

Trình Dã thì giữ được phong thái hơn, nhìn cậu vài giây, phát hiện khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Chu Tư Lễ có một chút thay đổi, liền chắc chắn — đây là biểu hiện của việc động lòng.

“Ai đấy? Ai đấy?”

Hứa Quân Xương nhào tới, liên tục hỏi:

“Người trong lớp mình? Lớp bên cạnh? Là cô em khóa dưới từng tỏ tình với cậu à? Hay là chị khóa trên… à không, chúng ta là khóa cuối rồi nhỉ?”

Chu Tư Lễ chạm tay lên mũi: “Chuyện này không thể nói được.”

Cậu còn chưa hỏi cô ấy mà.

Nói ra chẳng phải là chờ bị xử đẹp sao.

Là người từng yêu đương trong ba người, Trình Dã nhướn mày, như thể đã sớm đoán được, chậm rãi nói: “Chắc chắn là cô em gái hàng xóm đó rồi.”

Chu Tư Lễ khẽ nhếch môi, không nói gì.

Dùng “cô em gái hàng xóm” để ám chỉ Hứa Gia — luôn cảm thấy có chút không đúng. Chỉ cần nghĩ đến cụm từ mang đầy ý thân mật đó trong lòng, cậu đã không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

“Được rồi, không có gì để nói nữa,” Chu Tư Lễ bỗng cảm thấy nóng bức, đứng thẳng dậy định quay lại lớp, “Thời cơ đến, tự nhiên sẽ nói cho hai người biết. Bây giờ đừng hỏi nữa, để lại chút thể diện cho tôi đi.”

“Trời ơi, biểu cảm của cậu vừa rồi trông ghê thật đó.” Hứa Quân Xương che mặt.

Là người từng yêu đương trong ba người, Trình Dã lên tiếng bảo vệ: “Cậu thì hiểu cái gì.”

Trở về lớp, bước chân của Chu Tư Lễ không khỏi nhẹ nhàng hơn.

Cô ấy vẫn đang nằm ngủ trên bàn.

Có lẽ là lớn lên chưa từng thích ai, nhưng một khi đã xác định được tình cảm, cảm xúc này giống như bột mì lên men quá độ, cứ không ngừng dâng trào. Lúc này, cậu chỉ muốn đánh thức cô dậy, nói rằng cậu thực sự rất thích cô, hỏi cô có thể đối xử tốt với cậu một chút được không.

Nhưng nghĩ lại, cậu vẫn cố nhịn xuống.

Cậu không chỉ không thể nói cho cô biết, mà còn phải kiềm chế để cô không phát hiện ra. Vì nếu cô biết cậu thích cô, cô sẽ chỉ càng ra sức trêu chọc cậu hơn mà thôi.

Bị trêu chọc thì cũng chẳng sao, chỉ là cô rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác, khiến người ta lúc thì căng thẳng, lúc thì thấp thỏm. Chu Tư Lễ thực sự không chịu nổi điều đó. Cậu vốn thông minh nhanh nhạy, nhưng một khi chạm đến cô thì đầu óc liền trở nên trì trệ, không thể suy nghĩ rõ ràng, mỗi lần đều bị cô dắt mũi.

Những điều khác cậu không dám chắc, nhưng cậu sẽ cố gắng đối xử với cô thật tốt.

Ít nhất… phải để cô được sống tốt.

Buổi chiều nắng đẹp, không ít phụ huynh lục tục đến trường. Trước khi quay lại lớp của con mình, họ cần đến hội trường để nghe buổi thuyết giảng chủ đề “Sức khỏe tâm lý của học sinh.”

Tổ khối đã sắp xếp cho học sinh tan học sớm, Chu Tư Lễ và Lương Vân là đại diện học sinh phát biểu trên sân khấu, nên phải ở lại đến phút cuối.

Sau buổi thuyết giảng, Lưu Tiêu Như vừa bước ra khỏi hội trường không lâu thì đã nhanh chóng nhìn thấy con trai mình. Lần trước bà đến trường Nhất Trung đã là từ rất lâu trước đây, bây giờ bà gần như quên mất đường đi. Bà vẫy tay gọi: “Tư Lễ, lớp 12/1 đi hướng nào ấy nhỉ?”

“Dạ, đi đến cuối hành lang tầng năm.” Chu Tư Lễ chạy nhanh đến, “Mẹ, để con đưa mẹ đi.”

Lưu Tiêu Như thấy con trai vừa rồi còn đứng cùng thầy cô, liền hiểu ý nói: “Không cần đâu, con cứ bận việc của con đi. Mẹ còn chưa đến mức già đến nỗi không biết đường.”

“Vậy… chờ họp phụ huynh xong, con sẽ về cùng mẹ.”

“Được.”

“Thầy cô, mọi người đứng lại chụp một bức ảnh tập thể nhé.”

Học sinh của câu lạc bộ nhiếp ảnh phụ trách việc thu thập tư liệu cho buổi thuyết giảng này, sau đó sẽ đăng lên tài khoản chính thức của trường. Họ dẫn các thầy cô đến tòa nhà biểu tượng của trường bên cạnh tòa dạy học, cuối cùng sau khi xếp chỗ ổn định, liền ngồi xuống nhấn chụp.

“Rồi, rất đẹp, thầy Lâm, chú ý nhìn vào ống kính nhé!”

Âm thanh ồn ào náo nhiệt theo khe cửa sổ phòng thiết bị lọt vào trong. Hứa Gia khó chịu mở mắt ra, đẩy cửa bước ra ngoài, tựa người vào lan can hành lang tầng ba để tỉnh táo lại.

Chu Tư Lễ mặc một bộ đồ trang trọng, sơ mi trắng, cà vạt ngay ngắn, làm nổi bật thân hình cao ráo.

Kiểu ăn mặc này thật sự rất mới lạ, Hứa Gia tò mò nhìn thêm vài lần, mơ hồ nhớ ra dường như sáng nay cậu có nhắc đến chuyện này. Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng điệu có chút oán trách của Lương Vân:

“Tấm này em chớp mắt rồi, có thể chụp lại lần nữa không?”

Dưới bầu trời xanh và những đám mây trắng, cô ta đứng cạnh Chu Tư Lễ, mái tóc dài đen nhánh tự nhiên rủ xuống hai bên, buông xuống trước ngực. Chiếc váy lễ phục xinh đẹp để lộ đường nét vai và cổ duyên dáng.

Đúng như lời người khác nói, hai người họ trông thật xứng đôi.

“Vậy đàn chị đứng lại vị trí cũ đi, em sẽ chụp lại ngay.” Học sinh cầm máy ảnh ra hiệu.

Chu Tư Lễ đang cúi đầu nhìn đồng hồ, tính xem khi nào thì quay lại. Không ngờ sau khi chụp ảnh tập thể xong, cậu lại bị giữ lại, nói là cần thực hiện thêm một buổi phỏng vấn. Cậu kiên nhẫn đứng yên tại chỗ, giọng điệu ôn hòa trả lời qua lại với học sinh phỏng vấn.

Đột nhiên, một tờ giấy vo tròn bay tới, nện vào đầu cậu, rồi rơi xuống bồn hoa.

“Ơ, học sinh nào lại nghịch ngợm thế?” Học sinh phỏng vấn ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Chu Tư Lễ liếc nhìn, nhặt tờ giấy lên, chuẩn bị ném vào thùng rác thì bỗng thấy có gì đó không ổn. Cậu quay lưng lại, mở tờ giấy ra.

Bên trên viết ——Phòng thiết bị tầng ba.

Ánh sáng lấp lánh chiếu lên đôi tai đỏ bừng. Chu Tư Lễ lén lút nhét tờ giấy vào túi, giống như một kẻ trộm.

“Anh à, tại sao lại nhét rác vào túi vậy?” Học sinh phỏng vấn nhìn thấy thì kinh ngạc đến ngớ người.

“Cái này chắc không nằm trong nội dung phỏng vấn đâu nhỉ?” Cậu quay người, giọng điệu có chút mất tự nhiên, “… Làm ơn nhanh lên một chút, tôi có việc gấp.”

“Ồ, ồ,” học sinh giơ micro nhỏ lên, tiếp tục hỏi cậu có lời nhắn hay lời khuyên nào muốn gửi đến các đàn em không.

Chu Tư Lễ nhanh chóng trả lời, những câu hỏi này cậu đã trả lời không biết bao nhiêu lần, gần như đã thuộc lòng.

Đến câu hỏi cuối cùng, học sinh phỏng vấn ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ:

“Anh đã từng yêu sớm chưa? Tuy nói bây giờ việc học là quan trọng, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh có tính đến chuyện đó không?”

Chu Tư Lễ còn chưa kịp trả lời, lại bị một tờ giấy vo tròn ném trúng đầu. Cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt tờ giấy, giấu ra sau lưng, rồi cúi đầu nói vào micro nhỏ:

“Chăm chỉ học hành.”

Cuối cùng cũng đối phó xong buổi phỏng vấn, sau khi đi được một quãng xa, cậu mới dám lấy tờ giấy ra ——Đừng có giả vờ như không nhìn thấy, hậu quả thế nào cậu phải biết chứ?

Phòng thiết bị bỏ trống quen thuộc.

“Chu Tư Lễ, trước mặt Lương Vân, cậu cũng thế này sao?”

Cô ngồi trên chiếc bàn học cũ kỹ, kéo lỏng cà vạt của cậu, trêu đùa một cách nghịch ngợm. Lúc thì nhẹ nhàng quét qua phần tóc mái giữa trán của cậu, lúc lại khẽ vuốt qua yết hầu, giống như đang muốn kích hoạt một cơ quan nào đó trên người cậu mới chịu dừng lại.

Cậu để mặc cô trêu đùa một lúc, rồi mới chậm rãi mở mắt, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.

Ngón cái của cậu nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại mịn màng nơi cổ tay cô.

Hơi thở bị đè nén bấy lâu trở nên gấp gáp và hỗn loạn.

“Trước mặt bất kỳ ai, tôi đều không như thế.”

Ngoại trừ cậu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com