Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 27



Hứa Gia thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện đi theo con đường núi đó. Việc vất vả mà chẳng được lợi lộc gì như thế vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.

Bây giờ nghĩ lại, Hứa Hạnh rõ ràng đã dự liệu trước rằng cô sẽ bỏ trốn, nên trước khi đi đã thu giữ điện thoại của cô. May mà hôm nay Hứa Hạnh chỉ mang theo vài vệ sĩ. Chùa Thanh Hồ lớn như vậy, cô chỉ cần ngụy trang một chút, trà trộn vào dòng du khách khi nãy là đã may mắn đến được cổng núi.

Hiện giờ cô không có lấy một xu, cũng chẳng có thiết bị liên lạc, về lý mà nói thì căn bản không thể nào từ chùa Thanh Hồ trốn về được phố Liễu Nhứ. Nhưng bây giờ, tình thế đã khác rồi.

Cô nắm lấy cằm cậu, xoay qua xoay lại, chăm chú quan sát nét mặt cậu trong chốc lát. Hiếm khi thấy cậu ngoan ngoãn như thế, cứ để mặc cô làm gì thì làm.

“Cậu cười gì thế?”

“Muốn cười thì cười thôi, có cần lý do gì sao?”

Tâm trạng của Hứa Gia rất tốt, khóe môi cong lên:
“Không muốn nghe câu hỏi.”

“… Bản tính thích cười.”

Chuyện này thì đúng là thật.

Hứa Gia cũng hơi ngạc nhiên, không biết cậu ỗng dưng nghĩ thông được chuyện gì mà lại trở nên ngoan ngoãn như vậy. Cô thả cằm cậu ra, bước xuống bậc thang:
“Dẫn tôi đi khỏi đây.”

Chu Tư Lễ ngẩng đầu nhìn cô lâu quá nên cổ đau nhức, cậu xoay cổ một chút, có vẻ ngạc nhiên:
“Thật sự có người muốn bắt cậu về à?”
Cậu còn tưởng đây cũng chỉ là một trong những chiêu trò lừa cậu của cô thôi.

Hứa Gia không trả lời, tiếp tục bước xuống dưới. Chu Tư Lễ bước theo sát bên cô. Gió núi về đêm lành lạnh, cô đi trước, bóng lưng đơn bạc mỏng manh. Bản năng khiến Chu Tư Lễ cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai cô.

Hơi ấm từ áo cậu khiến người vốn quen với nhiệt độ mát lạnh như cô cảm thấy khó chịu. Hứa Gia liếc nhìn cậu, nhíu mày. Chu Tư Lễ gãi gãi mặt, hơi ngượng ngùng:
“Không phải cậu nói có người muốn bắt cậu sao? Không cần ngụy trang một chút à?”

Hứa Gia tháo áo khoác trên vai, vứt thẳng xuống đất:
“Người đầy mồ hôi, cút.”

“…”
Chu Tư Lễ đứng ngẩn ra, sau đó cúi xuống nhặt áo khoác, phủi sạch bụi đất trên đó, ánh mắt thoáng qua chút tối tăm. Vài giây sau, cậu cầm áo đưa lên mũi ngửi — rõ ràng chẳng có mùi gì cả, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng của nước giặt ở nhà.

Chỉ vài giây trôi qua, Hứa Gia đã đi xa. Chu Tư Lễ cúi đầu, lại lặng lẽ bước theo cô.

Hai người, một trước một sau, đi trên con dốc dài dằng dặc, bóng dáng du khách lác đác, hàng cây đứng yên lặng. Giọng nói của cô vang lên rõ ràng trong không khí tĩnh mịch:

“Chu Tư Lễ, đừng làm những chuyện thừa thãi.”

“… Biết rồi.”

May mà Chu Tư Lễ có thói quen mang theo tiền mặt mỗi khi ra ngoài, phòng khi cần dùng đến. Sau khi xuống núi, Hứa Gia chẳng chút khách sáo mà lấy toàn bộ tiền của cậu, rồi thành công bắt xe về nhà.

Cô đứng trước điện thoại bàn trong phòng khách, bấm số của Hứa Hạnh. Còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào giận dữ:

“Hứa Gia, bây giờ mày đang ở nhà à? To gan thật đấy, đi trước nói với tao một tiếng thì sẽ chết sao?!”

“Sẽ.”

Hứa Hạnh hít sâu một hơi:
“Mày không muốn tu thiền thì nói với tao là được, tao có cần phải ép mày ở lại không? Mày có biết hành động lần này của mày khiến tao gặp bao nhiêu rắc rối không? Tao còn phải cử người đi đường núi để tìm mày nữa!”

Hứa Gia bừng tỉnh — bảo sao khi xuống núi lại thuận lợi đến vậy, thì ra là vì đám vệ sĩ đều bị bà ta điều đi lên đường núi cả rồi.

Phớt lờ cơn thịnh nộ của Hứa Hạnh, cô điềm nhiên hỏi, giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm xúc:
“Cô à, khi nào thì trả điện thoại lại cho cháu?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng rống giận:
“Gấp cái gì? Tối nay tao sẽ cho người mang đến!”
Sau đó, Hứa Hạnh tức giận cúp máy. Nhưng cơn giận này chẳng kéo dài được lâu. Ít nhất thì bà ta cũng biết Hứa Gia đã bình an về nhà. Nếu thật sự đi theo đường núi xuống, muốn tìm lại cô e là còn khó khăn hơn.

Bên cạnh, Cố Tình ăn xong miếng cơm chay cuối cùng, từ tốn cầm khăn ăn lau miệng:
“Nó không muốn ở lại cũng là bình thường thôi. Mấy chuyện này, vốn dĩ là không thể vội được.”

“Không muốn ở thì thôi, đột ngột bỏ đi là ý gì chứ? Chẳng lẽ con còn có thể ép nó sao?”

“Chúng ta đã từng ép nó ít sao?”
Cố Tình chìm trong dòng ký ức ngắn ngủi, cười nhẹ:
“Thôi kệ nó đi.”

Chu Tư Lễ sau đó tiện đường ghé vào quán mì ven đường để ăn tối. Về nhà, tắm rửa xong xuôi, cậu nằm trên giường thì điện thoại bất chợt vang lên một tiếng “ting” — là tin nhắn chuyển tiền của Hứa Gia.

Hai người mới kết bạn WeChat tối nay. Trong lịch sử trò chuyện của họ, chỉ có duy nhất tin nhắn chuyển tiền này.

Chu Tư Lễ nằm trên giường, giơ điện thoại lên, chưa vội nhận tiền, chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cô, chìm vào suy tư.

Bây giờ cô ấy thế này là sao đây?

Chu Tư Lễ chấp nhận trả giá cho sự rung động của bản thân, nhưng điều đó không ngăn cản cậu cảm thấy đau đầu vào lúc này — chỉ vừa mới biết mình thích cô, thế mà niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Nghĩ như vậy, cậu dần thất thần, bắt đầu mơ tưởng đến khoảnh khắc bàn tay của cô áp lên mặt mình sẽ tuyệt diệu đến nhường nào.

Ấm áp, dễ chịu, khiến cậu khao khát nhiều hơn thế nữa.

Hàng mi dày rợp bóng khẽ rung động, đôi mắt cậu ngày càng trở nên mờ mịt, cơn buồn ngủ trĩu nặng. Ngay giây tiếp theo, cậu không nhịn được mà khép mắt lại, và liền sau đó, điện thoại rơi thẳng vào sống mũi.

Do đó mà vô tình chạm vào một nút nào đó.

Điện thoại rơi xuống giường, bắt đầu rung lên. Tiếng chuông của cuộc gọi thoại khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Chu Tư Lễ lập tức ngồi dậy, cầm lấy điện thoại. Đồng thời, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lẽo, sắc bén:

“Nói đi.”

Không ngờ cuộc gọi lại được kết nối, Chu Tư Lễ không biết phải nói gì:
“Cậu… vẫn chưa ngủ à?”

“Chu Tư Lễ, lần sau đừng gọi thoại.”

Cô thẳng thừng bỏ qua mấy lời thừa thãi tốn thời gian này.

Hơi thở cậu cứng lại, theo phản xạ hỏi:
“Tại sao?”

Giọng nói lạnh lùng của cô mang theo chút trêu chọc, rơi vào tai cậu khiến cậu gần như có thể tưởng tượng ra khóe môi nhàn nhạt của cô sẽ cong lên thế nào:

“Gọi thoại chẳng phải sẽ lãng phí khuôn mặt này của cậu à? Chuyển sang gọi video đi.”

Trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ ở đầu giường được bật sáng. Dù ánh sáng trong phòng mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên ngồi trên giường đỏ bừng lên nhanh chóng. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói khàn khàn:
“Đợi, đợi chút đã.”

Cô muốn nhìn cậu — ý nghĩ này khiến cậu không kìm được mà li3m môi, cảm giác khô khốc vô cùng.

Đúng rồi, cô đã từng khen cậu đẹp trai trong phòng thiết bị cũ.

Trên người cậu, chỉ có khuôn mặt này là có thể khiến cô động lòng đôi chút.

Cậu bước xuống giường, đi đến trước tấm gương lớn sát đất. Người trong gương mặc bộ đồ ở nhà màu xám trắng, mái tóc đen có hơi rối, nhưng không sao, chỉ cần vuốt lại là được. Trên sống mũi vẫn còn hằn vết đỏ do cú va đập lúc nãy, cậu đưa tay xoa nhẹ, làm cho vết đỏ càng thêm rõ ràng… nhưng có lẽ qua video sẽ không thấy được.

“… Xong rồi.”

Khi cậu nhìn vào màn hình điện thoại, cuộc gọi thoại đã bị cúp — ngay giây sau khi cậu nói “Đợi chút.”

Chu Tư Lễ ngây người, nét mặt trống rỗng, rồi cứ thế đổ thẳng người xuống giường như một tấm ván gỗ.

Toàn thân vùi vào lớp chăn mềm, rõ ràng là đêm thu, nhưng cậu càng trùm chăn càng thấy nóng. Vài giây sau, cậu nghiêng đầu sang một bên, để lại khoảng trống cho mình thở.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi lên nửa khuôn mặt cậu, đôi mắt sâu dưới mái tóc đen lấp lánh mơ màng.

Lịch sử trò chuyện kết thúc ở một tin nhắn chuyển tiền và một cuộc gọi thoại kéo dài chưa đầy nửa phút.

… Không thể đợi thêm một chút nữa sao?



Sáng sớm hôm sau, Hứa Quân Xương cắn dở cái bánh màn thầu, bước vào cổng trường. Khóe mắt lướt qua, cậu nhìn thấy bóng lưng của Chu Tư Lễ, liền chạy đến, nhảy lên ôm chặt lấy vai cậu:

“Cuối tuần chơi thế nào? Sao không thấy cậu lên game?”

“Không có thời gian lên,” Chu Tư Lễ nhớ lại lời dặn của Lưu Tiêu Như trước khi ra khỏi nhà, liền đặt cặp xuống, lấy ra mấy hộp bánh đậu xanh tinh xảo, đưa cho cậu ấy:
“Cuối tuần mẹ tôi mua ở chùa. Nhà tôi, trừ Chu Nguyệt ra, thì chẳng ai thích ăn cả.”

Hứa Quân Xương mừng rỡ đón lấy. Cậu thì chẳng có món gì là không thích ăn:
“Trời ơi, dì thật chu đáo, vậy thì sáng thứ Hai sẽ không còn đau khổ nữa rồi!”

Nghe thấy có đồ ăn, mấy bạn cùng lớp đang ở gần đó liền hít hà mà kéo đến.

“Có chia phần cho người qua đường không?”

“Lớp trưởng, cậu ta có phần, vậy tại sao tôi lại không có?”

“Này, cậu còn nhớ tôi không? Lúc nhỏ tôi đã từng chơi ở nhà cậu, cậu cũng từng đến nhà tôi chơi mà.”

Chu Tư Lễ có quan hệ rất tốt với bạn bè, được ba bốn người vây quanh đi lên lầu cũng là chuyện thường xuyên. Cậu đứng ở giữa, đôi mắt sáng trong, cả người như đang tắm trong ánh nắng sớm mai.

Vừa nói nói cười cười bước đến hành lang tầng năm, thì đột nhiên một đôi giày vải xuất hiện trong tầm mắt Chu Tư Lễ.

Hàng mi cậu khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ấy vẫn như thường ngày, đeo kính, vẻ mặt bình thản đến cực độ, ánh mắt thờ ơ quét qua bọn họ rồi lướt thẳng qua phía trước.

Chu Tư Lễ vẫn nhớ chuyện trong phòng thiền, cậu siết chặt dây đeo cặp, khẽ vẫy tay với cô:
“Chào buổi sáng, Hứa Gia.”

Vừa dứt lời, tiếng trò chuyện của những người xung quanh lập tức ngừng bặt, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

Vài nam sinh cao lớn chắn kín hành lang, ánh mắt tò mò và hóng chuyện của tuổi dậy thì luôn lộ rõ sự cháy bỏng và không chút che giấu. Hứa Gia cảm thấy như mình đang bị mấy luồng đèn sân khấu chiếu vào.

Vậy mà tên tội đồ gây ra tất cả những chuyện này lại hoàn toàn không tự giác, vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Ngốc nghếch.

Cô âm thầm mắng một tiếng trong lòng, rồi thản nhiên rời mắt, bước đi không chút do dự.

Bạn bên cạnh không nhịn được cười phá lên, va nhẹ vào vai Chu Tư Lễ:
“Chậc, cậu đang tự rước nhục đấy à? Người ta có thân quen gì với cậu đâu mà cậu lại đi chào hỏi như thế?”

“Ôi chao, đừng nói là quen hay không quen, người ta còn chưa chắc đã gọi được tên cậu đấy.”

Hứa Quân Xương quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của cô gái vừa rẽ vào cửa lớp:
“Chu Tư Lễ, con người ta rồi cũng phải học cách trưởng thành. Việc kết bạn không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

“……” Chu Tư Lễ thu lại ánh nhìn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng:
“Các cậu thì biết cái gì chứ.”

Mọi người lại tưởng cậu có ý gì khác, nên chỉ ra sức gật đầu:
“Chúng tôi hiểu mà, hiểu mà. Yên tâm đi, chuyện cậu bị con gái coi như không khí chúng tôi nhất định sẽ không nói ra đâu, hahaha! Chu Tư Lễ, cậu buồn cười thật đấy.”

Tiếng cười trêu chọc không ngừng vang lên, nhưng Chu Tư Lễ chẳng buồn để ý, cậu chỉ cất bước quay về lớp học.

Hứa Gia đang ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu lật sách, hoàn toàn không bị tiếng đọc bài buổi sáng làm ảnh hưởng. Chu Tư Lễ ngồi xuống, vừa lấy sách từ trong cặp ra xếp lên bàn, vừa nhắc cô:
“Vừa rồi cậu chưa chào tôi.”

Hứa Gia chẳng thèm đếm xỉa. Không ngờ trên bàn đột nhiên xuất hiện một thứ mà cô chưa từng thấy qua —— những đường chỉ vàng phức tạp được sắp xếp có trật tự trên một mảnh vải đặc biệt, ở giữa là một hàng chữ bay bổng viết theo chiều dọc:

“Quan Âm ban phúc, bùa hộ thân.”

Cô cầm lên, đặt trong lòng bàn tay, cúi mắt nhìn chăm chú hồi lâu.

Chu Tư Lễ thấy cô không có phản ứng, bỗng có chút hối hận vì đã đưa cái này cho cô.

Sáng nay Lưu Tiêu Như còn nhét vào tay cậu mấy lá bùa mua ở Thanh Hồ Tự. Cậu vốn không tin vào mấy thứ này, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại trước sự nài nỉ mạnh mẽ của Lưu Tiêu Như.

“Nếu cậu không muốn thì trả lại cho tôi đi…” Chu Tư Lễ đưa tay ra định lấy lại, nhưng lại thấy cô cuộn ngón tay, chăm chú nhìn cậu, như thể đang suy đoán xem cậu có ý đồ gì khác:
“Tại sao lại đưa tôi cái này?”

“Không có gì cả, không muốn thì trả lại cho tôi đi.”

“Tại sao tôi lại không muốn?”

Hứa Gia xỏ sợi dây đeo bùa hộ thân vào ngón tay, lắc lư nhẹ nhàng. Đường chỉ vàng dưới ánh mặt trời sáng rực lên lấp lánh. Chu Tư Lễ cúi đầu, khẽ “ồ” một tiếng, chậm rãi xoay người lại, vừa mở sách ra thì nghe thấy cô nói:
“Cậu tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên tặng lại cậu một món quà đáp lễ nhỉ.”

Cậu chớp mắt, không kìm được mà hỏi:
“…Là gì vậy?”

“Không phải cậu muốn có tranh sao? Tiết thể dục đến phòng dụng cụ đi.”

Nghĩ đến kỷ niệm không vui trước đây, Chu Tư Lễ cố đè nén sự dao động trong lòng, môi mím chặt:
“Hứa Gia, tôi sẽ không mắc bẫy của cậu nữa đâu.”

Hứa Gia thu lại bùa hộ thân, vẻ mặt hoàn toàn dửng dưng trước sự từ chối của cậu.

Tiết một buổi chiều, giờ thể dục.

Chu Tư Lễ đẩy cửa phòng dụng cụ ra. Cậu quay người lại, trong lòng biết rõ hành động của mình có chút mất mặt. Nhưng cậu không ngăn được suy nghĩ —— nhỡ đâu là thật thì sao?

Hứa Gia đã sớm chờ sẵn trên tấm đệm, nhìn thấy cậu xoay lưng đóng cửa, khóe môi khẽ nhếch, cười khẩy một tiếng.

Ngoài Hứa Gia ra, Chu Tư Lễ còn thấy trên chiếc ghế không xa có băng dính màu vàng và dây thừng thô.

Cậu sững người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu băng dính và dây thừng để làm gì:
“Đây là định làm gì vậy?”

“Ngồi xuống, tự trói mình lại đi.”

Hứa Gia cúi đầu, tiếp tục lau sạch tờ giấy vẽ, trông có vẻ như thực sự chuẩn bị vẽ cho cậu. Nghĩ đến một hình ảnh thú vị nào đó, cô ngẩng đầu, mỉm cười với cậu:
“Phải rồi, đừng quên dán băng dính lên miệng nữa. Vậy mới thú vị, đúng không?”

Sắc mặt của Chu Tư Lễ lập tức tái nhợt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com