Cảnh Xuân Tùy Ý

Chương 24



Trình Dã đã chia tay.

Biết được tin này là ở hành lang trước cửa lớp, Hứa Quân Xương trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn cậu ấy:
“Chẳng phải tuần trước hai người còn đăng ảnh tình cảm như keo sơn trên vòng bạn bè sao? Sao tự nhiên lại chia tay rồi? Ai là người đề nghị chia tay?”

Trình Dã khẽ nhếch khóe môi, giọng nói lạnh đi:
“Cô ấy.”

Hứa Quân Xương gãi đầu, vô cùng khó hiểu:
“Tại sao chia tay chứ?”

“Cô ấy nói tôi suốt ngày không lo làm ăn, không có chí tiến thủ, ở bên tôi chẳng nhìn thấy tương lai gì cả.” Trình Dã tựa người lên lan can, sắc mặt tối tăm khó đoán.

“Thế thì cô ấy nói cũng không sai mà.”

Gân xanh trên trán Trình Dã giật giật:
“Hứa Quân Xương, cậu tin không? Tôi đánh chết cậu đấy!”

“Vừa không có chí tiến thủ, lại còn dễ nổi nóng, Sơ Ninh cuối cùng cũng có một quyết định sáng suốt.”

Vừa dứt lời, Trình Dã hít sâu một hơi, đưa tay định túm lấy cổ Hứa Quân Xương. Trông cậu ta thực sự sắp diễn một màn đẫm máu ngay hành lang, Hứa Quân Xương vừa giãy giụa vừa lùi về phía sau mấy bước:
“Trình Dã, cậu định làm thật à? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, chẳng trách Sơ Ninh lại chia tay cậu. Tính khí của cậu so với thanh mai trúc mã của cô ấy, thật sự kém xa đấy!”

Trình Dã thành công khiến cậu ta hét lên một tiếng thảm thiết. Hứa Quân Xương chịu không nổi, liền định kéo Chu Tư Lễ vào làm bia đỡ đạn. Cậu ta quay đầu lại thì thấy vị cứu tinh của mình giờ đây lại đang cúi đầu, lặng lẽ nhìn xuống sàn tầng một, bộ dạng như mất hồn.

Hứa Quân Xương sững lại — Chu Tư Lễ cũng chia tay rồi ư? Không đúng, cậu ta còn chưa có người yêu thì làm gì có chuyện chia tay?

Chính lúc cậu ta đang bận suy nghĩ thì Trình Dã đã xông tới túm lấy cổ cậu ta.

Mặc dù lực không mạnh nhưng Hứa Quân Xương vẫn kêu la thảm thiết, vừa lôi tay Trình Dã khỏi cổ vừa híp mắt, bắt đầu diễn:
“Chu… Chu Tư Lễ… mau giúp tôi… khụ khụ… Tên điên này thật sự muốn đẩy tôi xuống lầu đấy, tôi sắp chết rồi!”

Trình Dã ghì cậu ta xuống sát lan can, khóe môi cong lên, lạnh giọng:
“Vậy thì xuống đi.”

“Cậu còn thích cô ấy không?”

Người nãy giờ im lặng cuối cùng cũng mở miệng. Cậu ta quay lại, tựa vào lan can. Như thể vừa kết thúc suy nghĩ của mình.

Nghe câu hỏi này, Trình Dã tự nhiên buông tay, cũng dựa vào lan can, dường như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Cậu ta cúi đầu, tự giễu:
“Tất nhiên.”

“Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”

Trình Dã xoa mặt, giọng thấp dần:
“… Tôi cũng không biết.”

Hứa Quân Xương vừa xoa cổ vừa nói một câu nghiêm túc:
“Thế thì cậu cứ thay đổi đi. Cô ấy không thích cậu không có chí tiến thủ, vậy thì cậu chăm chỉ lên, cố gắng một chút là được mà.”

Thành tích của Trình Dã thực ra không hề tệ, trong lớp học song song còn xếp hàng đầu, nếu không đã chẳng thể vào lớp chọn. Chỉ là trong khi người khác đều đang gắng sức cho kỳ thi đại học, ngay cả Hứa Quân Xương cũng thức đêm học bài, thì Trình Dã vẫn giữ nguyên trạng thái như hồi lớp 10. Đặt vào bối cảnh đó, cậu ta trông có vẻ rất lười biếng.

“Cậu nghĩ chuyện đó dễ dàng lắm à?”

Trình Dã không thèm nhìn Hứa Quân Xương lấy một cái, quay đầu sang phía Chu Tư Lễ:
“Tôi chỉ là không biết mình muốn làm gì trong tương lai thôi, chuyện này chẳng phải là bình thường sao? Cô ấy nghĩ ai cũng có thể có một mục tiêu to lớn, rõ ràng từ sớm ư? Chỉ vì chuyện đó mà đòi chia tay tôi?”

“Thế cậu có nghĩ cô ấy thích cậu không?”

“Đương nhiên là thích tôi.” Trình Dã chắc nịch.

Hứa Quân Xương nghẹn lời:
“… Ý cậu là cô ấy thích cậu nhưng vẫn muốn chia tay để tạo nên một câu chuyện tình buồn hay sao?”

Chu Tư Lễ không rõ quá trình hai người họ ở bên nhau, chỉ có thể đứng ở góc độ người ngoài mà đưa ra suy nghĩ đơn giản của mình:
“Nếu cậu chắc chắn như vậy, thì việc cô ấy đòi chia tay có lẽ không chỉ vì lý do đó. Cậu nên nghĩ kỹ lại xem, trước đó có phải đã bỏ qua chi tiết nào hay không.”

“Được thôi.” Trình Dã cúi người dựa vào lan can, vùi mặt vào cánh tay.

Rồi cậu nghe thấy một câu hỏi kỳ lạ từ người bên cạnh:
“Cậu thích cô ấy, vậy cậu có sẵn sàng vẽ cho cô ấy một bức tranh không?”

Trình Dã cười khẩy:
“Đừng nói là một bức, vẽ một trăm bức cũng được.”

Hứa Quân Xương ở bên lắc đầu:
“Chẳng có cô gái nào muốn nhận một trăm bức tranh trông như đống rác đâu.”

Sau đó, hành lang lại vang lên vài tiếng kêu thảm thiết của Hứa Quân Xương. Trong lúc hai người họ đùa nghịch, Chu Tư Lễ thu lại ánh mắt, khẽ mỉm cười, lùi về sau vài bước.

Trước giờ vào lớp, Trình Dã còn tranh thủ hỏi họ cuối tuần có rảnh đi chơi với cậu ta không, để phát ti3t nỗi buồn thất tình. Chu Tư Lễ nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát, rồi thành thật nói:
“Chắc là không được, tôi phải cùng gia đình đi chùa vào cuối tuần.”

Cuối tuần, giao thông lúc nào cũng tắc nghẽn. Hôm qua vừa mưa phùn xong, bây giờ trong gió vẫn phảng phất mùi đất ẩm.

Chu Nguyệt hạ cửa xe, không thích mùi trong xe, định thò đầu ra ngoài hít thở không khí thì bị Chu Tư Lễ túm cổ áo kéo lại:
“Xung quanh toàn là xe, em không cần mạng nữa à?”

“Còn bao lâu nữa mới đến Chùa Thanh Hồ vậy? Ngồi xe lâu quá rồi, em thật sự không ngồi nổi nữa.” Chu Nguyệt r3n rỉ.

Lưu Tiếu Như nghe vậy, thấy bên ngoài có con đường dành cho người đi bộ dẫn thẳng tới Chùa Thanh Hồ, liền quay sang Chu Khánh Thừa:
“Hay là anh tìm chỗ đỗ xe, em và bọn trẻ đi bộ lên núi, coi như tập thể dục và ngắm thiên nhiên luôn.”

“Được thôi.” Chu Khánh Thừa đeo cặp kính gọng vuông, toát lên khí chất nghiêm nghị, cẩn trọng. Ông giống hệt như những người cha truyền thống điển hình của Trung Quốc — kín đáo, nghiêm khắc, quen với sự im lặng. Ông vừa xoay vô lăng, vừa nhìn ra tình trạng giao thông bên ngoài:
“Đợi khi nào đến Chùa Thanh Hồ rồi sẽ liên lạc lại với mọi người.”

Chiếc xe từ từ đỗ lại bên lề đường, Chu Nguyệt vui sướng nhảy xuống xe, hít một hơi đầy không khí trong lành của thiên nhiên:
“Nếu không xuống xe sớm thì mông con sắp rã rời mất rồi!”

Nói xong, cô bé liếc thấy ở đằng xa có một quầy bán đồ ăn vặt, không cần nghĩ ngợi, liền nhảy chân sáo chạy về phía đó.

Chu Tư Lễ nhanh tay lẹ mắt, lập tức đưa tay giữ cô bé lại. Cậu thường xuyên đau đầu trước những hành động bộc phát, không màng nguy hiểm của Chu Nguyệt.

Cậu hơi cúi người, tóc mái tự nhiên rủ xuống:
“Em có biết có một nhóm người ngoài xã hội rất thích những đứa trẻ như em không?”

Chu Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này:
“Thích em ư? Ngoài mọi người trong nhà ra, còn ai sẽ đặc biệt thích em chứ?”

“Bọn buôn người.”

“…”

Chu Nguyệt bĩu môi, không vui trừng mắt nhìn. Đôi môi cậu khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên nét cười:
“Anh nói có sai đâu? Nếu em thường xuyên hành động một mình mà không cân nhắc tình huống, thì bọn buôn người chỉ cần một cú ra tay là có thể bắt được em ngay.”

“Giận thật à?” Chu Tư Lễ quan sát vẻ mặt của cô bé, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoay người cô về phía quầy hàng ăn vặt:
“Lần sau nếu em rủ anh đi cùng, sẽ không ai dám bắt em đâu. Anh dẫn em đi mua đồ ăn, đừng giận nữa nhé.”

Tuy Chu Nguyệt biết cậu chỉ lo cho mình nên không thực sự giận, nhưng cô bé vẫn cố tỏ ra miễn cưỡng, khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác:
“Được thôi, em muốn ăn kẹo hồ lô bọc đường.”

Khi Lưu Tiêu Như lấy xong đồ từ trong xe, bà quay lại liền thấy một lớn một nhỏ đang đứng chờ bên vệ đường — cô bé nhỏ đang ngậm một xiên kẹo hồ lô, ngồi xổm xuống. Người anh thì ngửa đầu, trong tay là lon nước có ga mà bà đã cấm uống ở nhà.

Nhưng cảnh tượng này lại quá đỗi đẹp đẽ — ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá dày rậm, rọi xuống tạo thành lớp mỏng óng ánh. Sương đọng trên thảm cỏ hai bên đường phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cậu thiếu niên cao ráo đứng sừng sững, còn cô bé nhỏ thì kéo góc áo của cậu trai, vừa nhai kẹo hồ lô vừa líu ríu nói chuyện.

Bà không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó tiến lên vẫy tay:
“Đi thôi, lên núi nào.”

Chu Nguyệt vừa nhảy nhót phía trước, vừa hỏi:
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại đến Chùa Thanh Hồ thế ạ?”

“Để cầu xin Phật tổ phù hộ cho gia đình mình bình an, cũng phù hộ cho việc học hành của các con thuận lợi.”

Chu Tư Lễ liếc nhìn mẹ, biết rằng bà còn có một lý do chưa nói ra — cầu mong sức khỏe và tuổi thọ cho bà ngoại. Đây mới là lý do chính khiến Lưu Tiêu Như muốn đến Chùa Thanh Hồ.

Đường lên núi đi rất lâu. Trên đường, họ còn chụp lại một vài bức ảnh kỷ niệm cho nhau. Nửa tiếng sau, họ đã có thể nghe thấy tiếng chuông chùa vọng lại giữa núi rừng.

Ở đằng xa, đỉnh chùa Thanh Hồ ẩn hiện giữa làn cây xanh rậm rạp. Khói nhang nhẹ nhàng như những dải mây mỏng, chầm chậm bay xa. Khi họ tiến gần hơn, đường nét của ngôi chùa cũng dần hiện rõ trong màn sương mờ ảo.

Lưu Tiêu Như buông tay Chu Nguyệt, định đi mua nhang đèn. Khi bà sắp bước đi, Chu Tư Lễ kéo tay bà lại, ánh mắt cậu hướng về đám đông đông đúc ở phía xa:
“Để con đi cho. Mọi người cứ ngồi đợi trong đình nghỉ chân là được.”

Khi Chu Tư Lễ quay lại, Chu Khánh Thừa cũng đã đỗ xe xong, đến trước cổng chùa. Trong chùa có nhiều điện thờ khác nhau, họ lần lượt ghé qua Điện Thiên Vương và Điện Đại Hùng Bảo Điện.

Chùa Thanh Hồ nằm trên đỉnh núi, ngày thường hương khói đã rất thịnh vượng, tiếng người râm ran không ngớt. Hôm nay lại là cuối tuần, nên dòng người đổ về càng đông hơn. Dọc đường đi, người qua kẻ lại tấp nập. Chu Tư Lễ vốn đi theo sau họ, nhưng bất giác bị một nhóm chú tiểu đi ngang qua thu hút sự chú ý. Cậu cảm thấy khá thú vị, nhưng khi quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng của họ đâu nữa.

Cậu chậm rãi bước đi, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc. Dù vậy, cậu không giống Chu Nguyệt, lạc đường cũng chẳng cần lo bị bắt cóc. Cậu cúi đầu, nhắn một tin vào nhóm chat gia đình, rồi quyết định tự mình đi dạo loanh quanh một chút.

Không lâu sau, Chu Tư Lễ tìm thấy một con đường mòn nhỏ hẹp.

Hai bên đường, những cây đại thụ vươn cao sừng sững. Con đường nhỏ u tịch và sâu thẳm này khiến cậu bỗng sinh lòng muốn khám phá thêm. Cậu gửi định vị cho Lưu Tiêu Như rồi cất bước đi vào trong.

Càng đi vào sâu, số người qua lại càng thưa thớt. Có lẽ vì vậy mà không khí xung quanh ngày càng trở nên mát lạnh và ẩm ướt.

Tiếng tụng kinh lễ sám và tiếng gõ mõ vang lên ngày càng rõ ràng. Gió thổi làm lá cây rơi lả tả, chiếc chuông gió dưới mái hiên rung lên không ngừng. cậu ngước đầu lên, lặng lẽ cảm nhận vẻ đẹp của kiến trúc chùa chiền. Một vài chú chim bay qua tán lá trên đầu, kéo theo mấy chiếc lá khô rơi xuống. Một chiếc lá rơi vào tầm mắt, cậu đưa tay đón lấy. Khi cúi đầu xuống, cậu bỗng ngẩn người — không biết có phải mình hoa mắt hay không —

Cậu nhìn thấy Hứa Gia ở không xa.

Dòng nước nhỏ róc rách chảy ra từ khe núi giả, rồi đổ vào một chiếc hồ nhỏ. Cô ấy ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, từng chút một bẻ nhỏ miếng bánh mì, cúi đầu cho cá chép trong hồ ăn. Tóc mai bên mặt được cô vén ra sau tai, để lộ khuôn mặt nghiêng bình thản, an yên.

Ngón tay Chu Tư Lễ vô thức siết chặt. Cậu bỗng có cảm giác “thấy núi mà chẳng phải núi, thấy mây mà chẳng phải mây.”

Cậu dụi dụi mắt, vậy mà cô ấy vẫn còn ở đó.

Sao cô ấy lại có mặt ở khắp nơi thế này?

Lúc này, tiếng của Lưu Tiêu Như vang lên mơ hồ từ phía sau. Chu Tư Lễ thu lại ánh mắt, có chút may mắn vì bước chân của mình vốn rất nhẹ, nên không khiến cô ấy chú ý.

Vài phút sau, cô gái ngồi trên tảng đá khẽ ngước mắt lên, nhìn theo hướng cậu rời đi, ánh mắt có chút trầm ngâm.

Sau khi rời khỏi đó, Chu Tư Lễ mới biết nơi cậu vừa đi qua là Pháp Đường, nơi các tăng nhân giảng pháp. Cậu vừa đi vừa thất thần suy nghĩ — Cô ấy làm gì ở đó?

“Anh ơi, tối nay anh muốn ăn gì?” Giọng nói của Chu Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ.

Chu Tư Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ, hóa ra bây giờ đã là buổi tối.
“Ăn gì cũng được.”

Họ bước trên con đường về, từ điện thờ trong cùng ra cổng chùa vẫn còn một đoạn khá xa, đủ để bàn bạc về bữa tối.

Ánh mắt Chu Tư Lễ vô tình thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, khiến bước chân cậu hơi khựng lại. Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy vài người lạ đi ngang qua.

Đột nhiên, Chu Nguyệt ôm bụng cúi người xuống, khẽ r3n rỉ:
“Em thấy… hơi lạ…”

Chu Tư Lễ nghe vậy liền cúi người, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Sao thế? Bụng không thoải mái à?”

“Chắc là… muốn đi vệ sinh…”

“Nhà vệ sinh?” Lưu Tiêu Như nhìn quanh rồi bắt đầu tìm kiếm. “Mẹ không nhớ dọc đường đi có thấy nhà vệ sinh nào cả.”

“Hình như con biết ở đâu.” Chu Tư Lễ nắm lấy tay Chu Nguyệt, dẫn mọi người quay lại đường cũ. Cậu nhớ lúc nãy khi đi loanh quanh, đã thấy một biển chỉ dẫn nhà vệ sinh ở gần đây.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, họ đã tìm thấy. May mắn là không có nhiều người xếp hàng trước cửa. Chu Nguyệt ôm bụng, chạy thẳng vào trong.

Chu Tư Lễ ngồi đợi trên chiếc ghế dài ngoài cửa, có thể dễ dàng nhận thấy dòng người qua lại đã thưa hẳn.

“Thí chủ, xin hỏi có thể giúp bần tăng một chuyện được không?”

Một chú tiểu bước tới, chắp tay trước ngực rồi cúi đầu chào cậu. Chú tiểu mặc áo cà sa nhỏ xinh, trên đầu đội tràng hạt, làn da trắng trắng, khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu. Chu Tư Lễ ngước mắt nhìn cậu bé hai giây, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Tất nhiên là được. Chuyện gì vậy?”

Chú tiểu quay đầu chỉ về phía xa, giọng nói non nớt:
“Cái chổi của con bị rơi vào khe đá, con không lấy ra được.”

Chu Tư Lễ nhìn theo hướng cậu bé chỉ, là một gốc cây lớn sau điện thờ phía xa. Cậu quay đầu ra hiệu với Lưu Tiêu Như rồi theo chú tiểu đi về phía đó.

Dọc đường đi, cậu không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm vào đầu cậu bé. Đầu trọc lốc, bóng loáng, hình dáng tròn trịa đầy đặn, khiến cậu rất muốn đưa tay xoa thử. Nhưng nghĩ đến việc chạm vào đầu chú tiểu có thể là điều cấm kỵ, cậu cố kiềm chế.

Đến nơi, quả nhiên thấy một cây chổi mắc kẹt trong khe đá. Cậu dễ dàng rút nó ra rồi đưa cho tiểu sa di.

Chú tiểu hai tay ôm lấy cây chổi, lập tức cúi người cảm ơn cậu. Cái đầu nhỏ tròn trịa khẽ động đậy khiến lòng bàn tay của Chu Tư Lễ lại ngứa ngáy.

Cậu mấy lần đưa tay ra rồi lại thu về, cuối cùng đành siết tay lại, đưa lên môi ho khẽ mấy tiếng:
“Không có gì. Vậy tôi đi trước nhé?”

“Thí chủ, có phải ngài muốn sờ đầu con không?”

Chu Tư Lễ ngẩn người, khóe mắt cong lên:
“Có thể không?”

“Có thể ạ. Trụ trì cũng thường sờ đầu con, còn khen đầu con là tròn nhất nữa!” Chú tiểu ưỡn ngực, giọng nói đầy tự hào.

Cuối cùng, Chu Tư Lễ cũng được thỏa nguyện mà xoa nhẹ lên đầu cậu bé. Cảm giác mềm mại nhẵn mịn thật khó mà diễn tả. Sau khi chào tạm biệt tiểu sa di, nụ cười trên môi cậu vẫn chưa tan biến. Cậu thầm nghĩ, về nhà nhất định phải lên mạng mua vài bức tượng tiểu hòa thượng để trong phòng. Không vì gì khác, chỉ vì trông quá đáng yêu.

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra.

Một bàn tay mát lạnh chạm vào lòng bàn tay cậu, rồi nắm chặt.

Ngay sau đó, cả người cậu bị kéo vào bên trong —

“Rầm!” Cánh cửa đóng sập lại. Con đường nhỏ nhanh chóng trở nên vắng lặng.

Ở phía xa dưới gốc cây, chú tiểu hoàn toàn không hay biết gì. Cậu bé vừa lắc đầu vừa nghêu ngao hát, tay vẫn cầm chổi quét đất.

Trước đó, cậu chỉ vừa vào nhà vệ sinh, ra ngoài thì đã thấy cây chổi của mình mắc trong khe đá, không biết bị du khách thiếu ý thức nào c ắm vào. Đúng lúc đang buồn bực, thì có một chị gái tốt bụng xuất hiện.

Chị ấy cúi người, mỉm cười bảo cậu rằng “Người ngồi trên ghế dài kia có lẽ sẽ giúp em lấy ra được.”

Chú tiểu gãi đầu, trong lòng nghĩ rằng mặc dù cây chổi của mình bị người xấu c ắm vào khe đá, nhưng có một chị gái chỉ đường cho mình, lại có một anh trai giúp mình lấy chổi ra…

Hai tốt hơn một, hóa ra người tốt vẫn nhiều hơn kẻ xấu.

Sau cánh cửa khép kín ấy —

“Chị gái” kia đang ấn chặt tay “anh trai” lên bề mặt cứng rắn, cúi người sát xuống.

Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt cô lóe lên tia sáng ranh mãnh. Cậu nuốt nước bọt, yết hầu khẽ nhấp nhô. Hơi thở đã sớm rối loạn. Bị đè chặt dưới đất, hai vành tai cậu như có máu chảy dồn về, nóng bừng lên.

Mùi hương thanh nhẹ vương vấn giữa hai người, bóng hai cơ thể mờ nhạt phản chiếu lên vách tường, ngày càng sát gần nhau.

“Bắt được cậu rồi, Chu Tư Lễ.”

Cô cười, nụ cười mang theo chút tinh nghịch, phản chiếu trong đôi mắt đen thăm thẳm của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com