Lưu Tiêu Như đã quen với việc cậu đi chơi bóng với bạn vào mỗi tối thứ Sáu và về muộn, nên cũng không hỏi gì, chỉ gọi cậu:
“Rửa tay nhanh rồi vào ăn cơm đi.”
Lưu Tiêu Như và Chu Nguyệt đã ăn xong, giờ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chuẩn bị xem phim truyền hình. Chu Nguyệt cầm điều khiển, cứ bấm đi bấm lại mà không tìm được bộ phim đang xem dở lần trước, sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên:
“Mẹ ơi, con không nhớ ra tên phim rồi, mà lịch sử xem cũng không tìm thấy.”
Lưu Tiêu Như đang nhắn tin với Chu Khánh Thừa, không thèm ngẩng đầu lên:
“Con cứ từ từ tìm, thế nào cũng sẽ thấy thôi.”
Chu Nguyệt phụng phịu:
“Nhưng mà con tìm mãi không thấy, tại sao lại thế chứ? Mẹ, mau giúp con nghĩ xem nào.”
Mày cô bé nhíu chặt, miệng không ngừng càu nhàu, lực bấm trên điều khiển ngày càng mạnh hơn.
“Đừng vội.”
Tấm đệm trên sofa bên cạnh cô bé lõm xuống. Chu Tư Lễ cầm một tay bát đũa, tay còn lại thì cầm lấy chiếc điều khiển trong tay cô bé. Cậu tựa lưng vào ghế, hỏi:
“Phim gì?”
“Chính là bộ tuần trước chúng ta xem đó! Nhóm người đi du thuyền, nửa đêm cậu nam chính đi tìm cô gái rồi bị cá mập ăn mất ấy!”
Chu Tư Lễ nghĩ một lát, sau đó gõ mấy ký tự vào thanh tìm kiếm:
“Bộ này?”
“Đúng đúng đúng!” Chu Nguyệt vừa nhìn thấy ảnh bìa phim là lập tức nhận ra ngay, gật đầu lia lịa. Cuối cùng cô bé cũng yên lặng lại, ôm chặt lấy chiếc gối ôm, chăm chú nhìn màn hình tivi.
Chu Tư Lễ thu lại ánh mắt, trong lòng hiểu rõ em gái mình sinh ra đã có tính cách nóng nảy. Mỗi khi không tìm thấy đồ vật hay không đạt được điều mình muốn ngay lập tức, cô bé sẽ lập tức “xù lông” như một con cá nóc, tự mình làm bản thân tức giận.
Lưu Tiêu Như đặt điện thoại xuống, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa trước mắt thì đành tạm gác chuyện định hỏi sang một bên.
Phim chưa xem hết chỉ còn khoảng bốn mươi phút. Đến khi trên màn hình hiện lên chữ “End”, Lưu Tiêu Như quay đầu lại nói:
“Hôm nay mẹ đã lấy hết quần áo mùa đông của các con ra giặt rồi, đang phơi ngoài ban công. Lát nữa nhớ đi thu lại nhé. Mấy bộ của Nguyệt Nguyệt nhỏ hết rồi, không mặc vừa nữa. Ngày mai mẹ định dẫn các con đi trung tâm thương mại mua mấy bộ mới, tháng sau là lập đông rồi. Tiện thể chọn giúp bố một món quà sinh nhật luôn.”
Học sinh tiểu học cuối tuần thì có thể bận gì chứ? Bà ấy đương nhiên nhìn sang Chu Tư Lễ:
“Tư Lễ, chiều mai con chắc là rảnh chứ?”
Nghe đến đây, cậu dừng lại, chậm rãi nói:
“Chiều mai con có hẹn với bạn rồi.”
“Ha ha ha!” Chu Nguyệt bụm miệng, hai chân hào hứng đập lên đệm sofa:
“Không lẽ là hẹn với bạn gái à, anh trai!”
Lưu Tiêu Như vỗ nhẹ vào cánh tay cô bé:
“Nói lung tung gì đó! Anh con không phải kiểu người yêu sớm.”
“Con đâu có nói là yêu sớm!” Chu Nguyệt chống nạnh, vênh mặt nói.
“Mẹ còn không biết trong đầu con đang nghĩ gì chắc?” Lưu Tiêu Như bất lực chọc nhẹ vào trán cô bé:
“Anh con thì mẹ không cần lo lắng, nhưng con ấy, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy trò nghịch ngợm và mê thần tượng. Phòng con còn một đống poster, hôm nay là mẹ thu dọn giúp con đấy. Sau này mẹ chỉ sợ con trốn theo cậu nào đó thì chết.”
“Hừ.” Chu Nguyệt ôm đầu, bĩu môi nói:
“Thế thì mẹ lo cho anh con nhiều vào đi. Mấy cậu con trai trong lớp con chẳng có ai ra hồn cả.”
Chu Tư Lễ không thể chen vào cuộc nói chuyện của họ, chỉ nói vu vơ một câu:
“Việc học là quan trọng nhất.”
Sau đó cậu chủ động đi thu dọn bát đ ĩa trên bàn ăn.
Sau khi tắm rửa xong, cậu kéo ghế, lôi từ trong cặp ra bài kiểm tra của Hứa Gia.
Sự tồn tại của Hứa Gia giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào và vì lý do gì mà sẽ phát nổ. Theo trực giác của cậu, tốt nhất là không nên dính dáng quá nhiều đến cô, kẻo có ngày… tan xương nát thịt.
Cuối thu là mùa tịch mịch nhất. Những chiếc lá ngô đồng khô héo rơi xuống như mưa, nhuộm vàng cả con phố dưới ánh hoàng hôn. Gió thu tựa như một dòng sông trong suốt, dễ dàng cuốn hương thơm của hoa quế bên đường lan tỏa khắp cả con phố.
Chỉ khi ở bên ngoài trường học, Chu Tư Lễ mới có thể cảm nhận rõ rệt sự luân chuyển của bốn mùa.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cậu dừng chân trước số nhà 318 phố Liễu Nhứ.
Lần trước là vô tình đi nhầm, nhưng lần này cậu cố tình tìm đến đây. Chu Tư Lễ chưa từng nghĩ sẽ quay lại nơi này. Cậu khẽ thở dài, vài giây sau liền đẩy cánh cửa không khóa và bước vào.
Có lẽ vì là ban ngày nên cảnh tượng trước mắt khác hẳn so với ký ức của cậu. Dây thường xuân bám trên tường đã được dọn sạch, luống hoa cũng được chăm chút tỉ mỉ, những mảng sáng tối loang lổ càng làm nổi bật vẻ xa hoa của ngôi nhà.
Từ sân vào đến cửa nhà có một con đường nhỏ, Chu Tư Lễ vô thức liếc nhìn bãi cỏ hai bên, bước chân chậm dần lại.
Trong đầu cậu chợt hiện lên rõ ràng cái đêm hôm đó, đêm mà cậu vô tình vướng vào mối quan hệ rắc rối với Hứa Gia.
“Sao thế? Có muốn nằm xuống để ôn lại một chút không?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Cậu theo tiếng quay đầu lại, thấy cô đứng trên ban công tầng hai, chống tay lên lan can. Gió thu khẽ cuốn mái tóc ngắn mềm mại của cô, ánh nắng nhạt phủ lên người cô một tầng sáng mờ ảo, trong mắt cô ánh lên ý cười chưa tắt.
Chu Tư Lễ không chút nghĩ ngợi, đáp ngay:
“Không cần.”
Trong khi Chu Tư Lễ nhìn về phía Hứa Gia, cô cũng đang chăm chú quan sát cậu. Chính xác hơn là từ khi cậu bước vào sân, ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi cậu.
Trước đây, Hứa Gia luôn vô cớ ghét cay ghét đắng bãi cỏ trước cổng. Màu xanh tươi tốt, sức sống tràn trề của nó chỉ càng khiến cô cảm thấy mình trông chết chóc, u ám hơn. Nếu không phải Hứa Hạnh nghiêm cấm, có lẽ cô đã sớm cho người dọn sạch bãi cỏ đó.
Nhưng giờ đây, khi đứng từ tầng hai nhìn xuống — cô nhìn thấy màu xanh ngả sắc sáng tối như một tấm lụa, nhìn thấy cậu bước qua giữa thảm cỏ, mặc áo hoodie trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác đen. Trang phục phổ biến của con trai nhưng khi khoác lên người cậu lại mang theo một nét đặc biệt.
Giờ phút này, cậu hơi ngẩng đầu lên. Mái tóc mềm mại bị gió thổi tạo thành đường cong hoàn hảo. Đôi mắt trong sáng, sạch sẽ, khóe miệng thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ theo từng cử động của môi, tựa như một bức tranh khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Đây có lẽ là điểm hữu dụng duy nhất của Chu Tư Lễ.
Nghĩ vậy, Hứa Gia khẽ cong ngón tay, làm động tác vẫy về phía cậu:
“Lên tầng hai đi.”
Động tác này… Chu Tư Lễ khó mà nói rõ cảm giác trong lòng lúc này. Cậu cố nén xuống những cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên, cúi đầu bước theo.
Ở lối vào có đặt một đôi dép nam mới tinh, Chu Tư Lễ tự giác thay vào.
Lần trước cậu đến là vào ban đêm nên không nhìn rõ cách bài trí trong nhà. Giờ thì ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm lụa mỏng, chiếu sáng khắp các góc nhà, khiến mọi thứ hiện lên rõ ràng trong mắt cậu.
Đi đến cuối hành lang, ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên bức ảnh chụp ba người trong gia đình treo trên tường. Nhờ trí nhớ khá tốt, cậu lập tức nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là người mà cậu đã thấy vào hôm cô ấy đến đón Chu Nguyệt sau giờ tan học.
Không khó để đoán ra đó là mẹ con. Còn việc tại sao chiều hôm ấy, Hứa Gia nhìn thấy mẹ ruột của mình nhưng chỉ đứng từ xa mà không tiến lên chào hỏi — chuyện này không phải điều cậu nên xen vào.
Dọc theo cầu thang xoắn đi lên, trên tường treo rất nhiều bức ảnh. Chu Tư Lễ vừa bước lên bậc thang, vừa tò mò nhìn ngắm.
Có một bức ảnh đặc biệt thu hút ánh nhìn của cậu, khiến cậu bất giác dừng bước.
Trong ảnh là một cô bé với đôi mắt cười cong cong, ôm trong tay một bó hoa baby trắng, nhìn thẳng vào ống kính.
Đây thật sự là cô ấy sao?
“Không cần mắt nữa à?”
Giọng nói lạnh lùng của cô đột ngột vang lên ở cuối cầu thang, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Chu Tư Lễ nhìn thấy cô mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, quần mỏng rộng màu xám, trông có vẻ rất mỏng manh.
“Cậu chỉ mặc mỗi vậy thôi à?”
Hứa Gia chẳng buồn đáp lại ánh mắt của cậu, chỉ đi thẳng vào trong.
“Liên quan gì đến cậu?”
“……”
Chu Tư Lễ đã không thể đếm nổi từ lúc quen biết nhau đến giờ, Hứa Gia đã lặp lại câu này bao nhiêu lần.
Ngày nào cô ấy cũng nói không liên quan đến cậu, nhưng rốt cuộc lại khiến cuộc sống của cậu rối tung cả lên.
…Thật là xảo quyệt.
Từ quầng thâm rõ ràng dưới mắt cô, cậu dễ dàng đoán ra cô đã thức trắng cả đêm. Chu Tư Lễ rất biết điều, không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, cậu phát hiện con đường mình đang đi ngày càng quen thuộc.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau đã dừng lại, Hứa Gia khẽ nhíu mày. Cô quay đầu lại, thấy Chu Tư Lễ đứng ở cửa, không bước vào.
“Lại làm sao nữa?”
Sự thiếu ngủ khiến tâm trạng của cô rối bời, cảm giác bực bội như cái nóng oi ả của mùa hè, càng khiến cô khó chịu hơn khi Chu Tư Lễ cứ chậm chạp mãi không vào.
Chu Tư Lễ đứng trong hành lang, không dám nhìn lung tung, đành quay đầu nhìn về phía khác.
“Nhà cậu ngoài cậu ra không còn ai khác à?”
“Không.”
“Vậy hay là mình đổi chỗ học đi, ra phòng khách đi. Ở trong phòng cậu không tiện lắm.”
Nhà không có ai, phòng lại không có camera giám sát. Cô là con gái, vậy mà lại để một nam sinh không thân thiết vào phòng mình sao?
Thời buổi bây giờ, các vụ nữ sinh gặp nạn xuất hiện đầy trên tin tức. Cô lại sống một mình… Chu Tư Lễ ho nhẹ một tiếng, đang định nói gì đó thì Hứa Gia đã lạnh lùng liếc cậu một cái.
“Muốn vào thì vào, không thì cút.”
Chu Tư Lễ nhíu mày:
“Hứa Gia, cậu nói chuyện có thể dễ nghe hơn chút không?”
“Dễ nghe hay không, thì có ảnh hưởng gì đến việc chúng ta sắp làm không?”
Chu Tư Lễ nghẹn họng, biết rõ mình không thể cãi lại cô. Cậu siết chặt quai đeo cặp, ba bước thành hai đi nhanh vào phòng.
Phòng của con gái là không gian riêng tư, cậu chưa từng bước vào phòng của bạn nữ nào. Ngay cả phòng của Chu Nguyệt, nếu em ấy không cho phép thì cậu cũng sẽ không tự ý vào.
Phòng của Hứa Gia mang theo hương thơm nhàn nhạt giống như trên người cô. Chỉ trong khoảnh khắc, hương thơm ấy đã vây quanh Chu Tư Lễ, giống như một tấm lưới mềm mại và tỉ mỉ, bao lấy cậu.
Lần đầu tiên, Chu Tư Lễ cảm thấy xấu hổ vì khứu giác nhạy bén của mình.
Cậu đi đến trước mặt cô, cúi thấp đầu, những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ quét qua chân mày. Giọng cậu trầm xuống, mang theo chút ý tứ khó đoán:
“Cậu không sợ tôi làm gì cậu sao?”
Ánh nắng chiếu qua ô cửa, cô khẽ nắm tay lại đặt trước môi, cúi đầu cười không thành tiếng, bờ vai khẽ run lên.
Không có kính che đi ánh mắt, Chu Tư Lễ nhìn cô thật rõ ràng. Cậu mờ mịt hỏi:
“Cậu cười gì vậy?”
Hứa Gia ngước mắt, cặp mắt long lanh ẩn giấu nét cười mỉa mai:
“Cậu có thể làm gì tôi? Cậu dám làm gì tôi à?”
Cô thu lại chút ý cười mỏng manh kia, đưa tay ra sau lưng, ngẩng mặt, nhón chân lên. Chu Tư Lễ nhìn thấy những sợi tóc của cô theo đà mà trượt khỏi bờ vai.
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, từng từ từng chữ nói ra câu hỏi cuối cùng:
“Hay là… cậu muốn làm gì tôi?”
“……”
Cậu lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, rồi đi đến bên bàn, cúi đầu đặt cặp xuống. Khi kéo khóa thì bị kẹt, kéo hai lần mới mở được. Cậu lấy ra sách hướng dẫn và sổ ghi chép, nhưng hộp bút kẹp trong sách lại rơi “cạch” xuống sàn, bút, tẩy và các đồ dùng khác rơi lăn lóc khắp nơi. Một chiếc bút đen lăn đến ngay cạnh chân Hứa Gia.
Chu Tư Lễ lập tức quỳ xuống, cúi người nhặt lên. Không hiểu sao đột nhiên cậu lại trở nên bận rộn như vậy. Đúng lúc đó, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một cây bút đen — là Hứa Gia nhặt lên và đưa cho cậu.
Chu Tư Lễ ngừng lại trong thoáng chốc, theo phản xạ cầm lấy và lịch sự đáp:
“Cảm ơn.”
Đợi đến khi ý thức được thì câu cảm ơn không cần thiết này đã lỡ miệng mất rồi.
Tiếng cười khẽ khàng của cô vang lên bên tai. Chu Tư Lễ cúi đầu, dù có hối hận cũng vô ích, cậu có chút tự buông xuôi mà đứng dậy, cúi mắt xuống, mở sách hướng dẫn, dùng đầu ngón tay ấn lên mép trang giấy, giọng nói trầm thấp như tâm trạng của cậu lúc này:
“Hôm nay giảng về động học và lực học.”
Hứa Gia chậm rãi đứng thẳng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống, tựa người lên lưng ghế, hiếm hoi mà không lên tiếng.
Chu Tư Lễ liếc nhìn cô một cái, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì bắt đầu giảng bài.
Tối hôm qua, cậu đã hệ thống lại nội dung của buổi học hôm nay, sắp xếp thành một hệ thống kiến thức dễ nhớ, dễ liên kết. Nếu là trước đây, cậu không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy. Tất cả là tại Hứa Quân Xương, khiến cậu dần mất tự tin vào khả năng giảng bài của mình.
May mà người nào đó cũng phối hợp.
Khoảng ba mươi phút trôi qua, Chu Tư Lễ đã giảng xong một phần kiến thức và bài ví dụ đầu tiên. Cậu xoay cây bút trong tay, quay đầu nhìn cô.
Người phía bên kia đang chống khuỷu tay, tựa cằm lên tay, dáng vẻ uể oải, ánh mắt mơ màng, nhưng trông có vẻ như đang lắng nghe rất nghiêm túc. Khi bắt gặp ánh nhìn của cậu, cô còn khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hiếm thấy thật đấy.
“Đừng dừng, tiếp tục đi.”
Chu Tư Lễ thầm phấn chấn. Cậu biết ngay là lời của Hứa Quân Xương cần được xem xét lại. Phương pháp giảng bài của cậu không phải là không tốt, chỉ là không phù hợp với tất cả mọi người mà thôi.
Năm phút sau, Chu Tư Lễ bỗng nghe thấy âm thanh phát ra từ phía bên cạnh —— Hứa Gia không chống được đầu nữa, đã gục xuống bàn, mí mắt khép chặt, trông như sắp ngủ thiếp đi.
Cô tặng cho cậu một nụ cười giống như đang công nhận, nhưng lại không phải là kiểu công nhận mà Chu Tư Lễ mong đợi.
“Trước đây coi thường cậu rồi, không ngờ cậu lại giỏi ru ngủ đến thế.”
Nói rồi, cô đứng dậy, lảo đảo vài bước, cởi dép ra, sau đó ngã người xuống giường.
“Tự cậu tìm chỗ nào đó mà ngồi đi.”
Chu Tư Lễ không thể tin nổi:
“Hứa Gia!”
Người trên giường đã ngủ say. Chu Tư Lễ cứng đờ đứng tại chỗ rất lâu.
Đây là cái gì chứ?!
Đóng cửa phòng lại, cậu đi ra hành lang, chống tay lên lan can, đưa tay che mặt, cảm giác như khó thở.
Không thể kéo cô ấy ra khỏi giường, bắt cô ấy tỉnh táo để nghe giảng được.
Thôi thì… nhịn chút là qua.
Đúng lúc này, một tin nhắn bật lên, là do Lưu Tiêu Như gửi tới.
Lưu Tiêu Như: Bọn mẹ đang đi dạo ở Hoa Vũ Thiên Địa. Tư Lễ, con học xong thì đến thẳng đây nhé. Mẹ và Nguyệt Nguyệt đều đã ở đây rồi.
Chu Tư Lễ: Được, lát nữa con qua.
Cậu xoay người lại, sau khi trả lời tin nhắn của người nhà, tâm trạng đã bình ổn hơn. Cậu chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện ra phần lớn các phòng đều đã bị khóa lại.
Tò mò hại chết mèo, mà sự tò mò đối với Hứa Gia thậm chí còn mang tính phản tác dụng nhiều hơn. Giờ cậu không còn hứng thú tìm hiểu gì về cô nữa, cậu cất bước định xuống lầu rời đi.
Khi đi ngang qua một căn phòng có cánh cửa khép hờ, mùi sơn dầu đặc trưng khiến cậu dừng bước. Cậu nghiêng đầu, có thể thấy một góc của căn phòng.
Sàn nhà và tường được điểm xuyết bởi những mảng màu rực rỡ đan xen, bảng pha màu tùy ý đặt trên bàn, giá vẽ kê ở một bên, phía trên là một bức tranh dang dở. Có lẽ trước khi cậu đến, Hứa Gia đã ở trong này.
Trên tường còn đóng khung một bức tranh. Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một phần của nó. Nhưng chỉ một góc thôi, màu sắc đã lộng lẫy như trong mộng, đủ để khiến người ta muốn khám phá toàn bộ bức tranh.
Bị sự tò mò thôi thúc, Chu Tư Lễ nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, đẩy ra rồi bước vào.
Cậu chỉ đơn thuần là muốn chiêm ngưỡng bức tranh đó, không định nán lại lâu. Trong lúc đó, ánh mắt sắc bén của cậu phát hiện chữ ký dưới cùng của tấm vải vẽ: Triệu Doanh Liễm.
Là họa sĩ nổi tiếng nào sao?
Cậu cúi đầu, nhập cái tên đó vào thanh tìm kiếm trên điện thoại, nhưng lại không tìm được bất cứ thông tin nào trên mạng.
Vừa đi vừa lướt màn hình điện thoại, cậu nhất thời không để ý dưới chân, khẽ đá phải một thứ gì đó.
Chu Tư Lễ cúi người nhặt lên.
Bìa ngoài quen thuộc, rất nhanh cậu liền nhận ra đây là cuốn sổ vẽ mà trước đây Hứa Gia từng mang đến phòng dụng cụ để vẽ cho cậu.
Nói là món quà bất ngờ sẽ tặng cho cậu vào cuối tháng Sáu năm sau, vậy mà giờ nó lại nằm ở một góc trong phòng vẽ.
Đối với hành động của cô, Chu Tư Lễ đã quen đến mức tâm trạng chẳng còn gợn sóng gì.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt lên bìa sổ vẽ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác “khi ấy chỉ coi là chuyện thường tình.”
E rằng đó là khoảng thời gian hòa hợp cuối cùng giữa cậu và Hứa Gia.
Cuối tháng Sáu, cũng là khi kỳ thi đại học kết thúc. Đến lúc đó, có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, món quà này cũng sẽ chẳng bao giờ đến tay cậu.
Nghĩ đến đây, cậu nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra.
Tiếp theo đó, cậu chỉ nhìn thấy vài nét bút nguệch ngoạc hỗn độn.
Vài giây sau, khớp ngón tay trắng trẻo, thon dài của cậu siết chặt, gân xanh nổi rõ. Cậu cười nhạt, trong mắt thoáng hiện nét tự giễu, cảm giác không muốn nán lại thêm dù chỉ một giây.
Cậu sải bước thật nhanh xuống cầu thang, đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy ra.
Nhưng cánh cửa vẫn yên bất động.
Cậu đã bị khóa trong căn nhà này.
Hàng mi cậu khẽ rung động, cậu xoay người lại.
Ánh sáng lạnh lẽo từ những chiếc đèn chùm xa hoa trên trần nhà phản chiếu xuống, lạnh lẽo như ánh mắt của cô. Dù trong phòng bày biện xa hoa thế nào, cũng không thể xua tan cảm giác áp bức và cô quạnh đang dần lan tỏa.
“Tự cậu tìm chỗ nào đó mà ngồi đi.”
Đó là câu cuối cùng cô nói với cậu khi nãy.
Chu Tư Lễ mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm, cảm xúc trong đó khó có thể dò đoán.