Trong các Trong các buổi tập sau đó, Chu Tư Lễ vẫn tham gia như thường lệ. Tuy có hơi gượng gạo khi diễn chung với Hứa Gia, nhưng các bạn khác trong lớp không ai nhận ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ rằng vì sắp đến giờ biểu diễn nên căng thẳng là điều khó tránh khỏi.
Ngày thứ Hai hôm đó, ngoài việc có buổi biểu diễn văn nghệ vào buổi tối, lớp 12/1 còn chào đón một sự kiện quan trọng — Dương Nhược Triều quay lại trường.
Tòa nhà giảng dạy không có thang máy, lớp 12/1 lại ở tận tầng năm. Cậu ta chống nạng, từng bước từng bước leo từ tầng một lên tầng năm. Khi đến được cửa lớp, cậu ta đã thở hổn hển, mặt trắng bệch.
Lý Hân đã chuyển chỗ của Dương Nhược Triều lên hàng đầu, nhóm đầu tiên, ngay sát cửa ra vào. Dương Nhược Triều khó nhọc di chuyển đến chỗ mới. Lương Vân — bạn cùng bàn của cậu ta— chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi làm như không thấy, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Những bạn khác trong lớp cũng không phải ai cũng chăm chú vào bài học. Vẫn có vài người thỉnh thoảng tò mò liếc nhìn về phía Dương Nhược Triều.
Chu Tư Lễ liếc mắt nhìn Hứa Gia, nhưng cô chỉ hờ hững lật sách, chẳng có vẻ gì là để t@m đến sự xuất hiện của Dương Nhược Triều.
Cứ như thể tình trạng hiện tại của Dương Nhược Triều chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Sau giờ học, Dương Nhược Triều cúi xuống nhặt cây nạng dưới đất, rồi chống tay đứng dậy, một tay cầm ly nước, chuẩn bị đi lấy nước. Hành lang vốn đã không rộng rãi, có người đi qua, bị cây nạng của cậu làm vướng, suýt nữa thì ngã nhào về phía trước.
Người kia đứng thẳng dậy, bực bội nói: “Cậu không thể để ý một chút à? Người đi đi lại lại thế này, lỡ ngã què thì cậu có chịu trách nhiệm được không?”
Dương Nhược Triều im lặng, lùi cây nạng về sau một chút.
Chu Tư Lễ đi ngang qua, đưa tay muốn lấy ly nước của cậu ta: “Để tôi làm cho.”
Nhưng cậu ta không buông ra.
Dương Nhược Triều ngẩng đầu: “Không cần, tôi tự đi được.”
Thực ra cậu ta còn muốn nhân tiện đi vệ sinh. Cậu ta đã nhịn suốt hai tiết học, nhưng vì chưa thành thạo cách sử dụng nạng, mỗi bước đi đều chậm chạp và vụng về. Giờ nghỉ giữa các tiết vốn đã ngắn, lại bị chuyện vừa rồi làm mất thêm không ít thời gian.
Dương Nhược Triều không muốn lại trải qua cảnh chật vật trước ánh mắt của mọi người, nên đành ngồi xuống nhịn thêm một tiết nữa.
Chu Tư Lễ như nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta: “Cậu muốn đi đâu?”
“… Nhà vệ sinh.”
Chu Tư Lễ im lặng vài giây, sau đó cầm lấy ly nước của cậu ta, tay kia đỡ lấy cánh tay của Dương Nhược Triều: “Đi được chứ?”
Dương Nhược Triều im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Được.”
Thế là Chu Tư Lễ dìu cậu ta đến cửa nhà vệ sinh. Trong lúc chờ đợi, cậu còn giúp Dương Nhược Triều đi lấy nước, sau đó lại dìu cậu ta quay về. Có người giúp đỡ, Dương Nhược Triều đi nhanh hơn được một chút.
Về đến lớp, Chu Tư Lễ đặt ly nước lên bàn của Dương Nhược Triều. Khi quay người rời đi, cậu nghe thấy một câu cảm ơn khe khẽ. cậu khựng lại một chút, rồi bước đi nhanh hơn.
Cậu biết mình không xứng đáng với lời cảm ơn đó.
Nhưng lại không hề hay biết rằng, suốt cả quá trình ấy, có một ánh mắt âm thầm dõi theo cậu.
Trước khi vào tiết học, Lý Hân đến phát phiếu kiểm tra sức khỏe của tháng trước. Mỗi người có một tờ, đặt trên bục giảng để mọi người tự lên lấy. Trước khi rời đi, cô quay lại, nhìn Dương Nhược Triều ở bên cạnh rồi nói thêm: “Dương Nhược Triều mới quay lại trường, đi lại không tiện, các bạn xung quanh nhớ giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn.”
Sau khi Lý Hân đi, các bạn lần lượt lên lấy phiếu của mình. Khi quay về chỗ ngồi, ai nấy đều bắt đầu bàn tán về kết quả của mình.
“Chiều cao của tôi sao lại bị giảm nhỉ? Đừng bảo là tôi đang co lại đấy.”
“Xong rồi, lại phải thay kính mới.”
“Ơ, tại sao chỉ số của tôi lại cao thế này, còn của cậu lại thấp thế kia?”
Đợi cho đám đông trước bục giảng tan dần, Chu Tư Lễ mới đặt bút xuống, liếc nhìn Hứa Gia — cô vẫn đang nằm gục trên bàn, trông như đang ngủ.
Trên bục giảng còn sót lại vài tờ phiếu kiểm tra. Cậu dễ dàng tìm được phiếu của mình và của Hứa Gia, trong lúc đó còn thấy tên của Dương Nhược Triều.
Dù giáo viên đã dặn dò từ trước, nhưng không ai muốn cầm giúp cậu ta tờ phiếu đó.
Chu Tư Lễ không nghĩ nhiều, tiện tay cầm luôn phiếu của Dương Nhược Triều và đặt lên bàn cậu ta.
Cậu mở phiếu của mình ra, các chỉ số kiểm tra sức khỏe đều trong mức bình thường. Sau đó, cậu vô tình nhìn thấy mục thị lực của Hứa Gia: 5.2/5.3.
Không hề dính dáng gì đến hai chữ “cận thị”, vậy tại sao cô ấy vẫn phải đeo kính?
Chu Tư Lễ cụp mắt, đã đứng về chỗ ngồi của mình, đặt phiếu kiểm tra sức khỏe lên bàn, một tay ấn lên đó. Trong đôi mắt đen thẳm của cậu lóe lên một tia tự giễu thoáng qua rồi biến mất.
Có lẽ đây lại là một kiểu ngụy trang của cô.
Sự dịu dàng, ít nói, ngoan ngoãn mà cô thể hiện chỉ là một lớp vỏ bọc. Chứ đừng nói đến độ cận, hay bất kỳ đặc điểm ngoại hình nào — những thứ ấy đều có thể dễ dàng thay đổi bằng một vài thủ thuật nhỏ. Trước đây, cô đã từng dùng lớp ngụy trang này để lừa dối cậu.
Rốt cuộc, cô ấy có điểm nào là thật sự chân thành không?
Nghĩ đến đây, cậu cúi đầu nhìn cô một cái, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của cô.
“…”
Hứa Gia chống cằm, đôi mắt hơi híp lại: “Chu Tư Lễ, tôi khuyên cậu đừng lo chuyện bao đồng.”
Cô đang nói đến chuyện cậu đỡ Dương Nhược Triều lúc nãy.
Chu Tư Lễ không có bất kỳ phản ứng gì, như thể không nghe thấy.
Hứa Gia nhìn cậu chằm chằm, rồi bất ngờ khẽ cười một tiếng.
Chu Tư Lễ đương nhiên nghe thấy tiếng cười có chút châm chọc kia. Cậu mím chặt môi, cằm hơi căng cứng, lặng lẽ rút tờ bài tập ra trải lên bàn. Một tay mở nắp bút, chuẩn bị cắm đầu làm bài thì—
Cổ áo bỗng nhiên bị kéo mạnh, một lực không nhỏ kéo cậu chúi người xuống.
Chu Tư Lễ kinh hãi, không kịp phản ứng, vội vàng chống tay lên bàn, cây bút trong tay rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt bàn.
Chuỗi hành động này gây ra tiếng động không nhỏ, đủ để khiến các bạn ở mấy hàng ghế phía trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Nhưng họ chỉ thấy sách vở trên bàn lớp trưởng đang mở ra, che khuất mọi thứ, chẳng ai phát hiện điều gì bất thường, nên lại quay đầu về làm bài.
Nhưng đằng sau quyển sách ấy, khoảng cách giữa hai người bọn họ—
Rất gần.
Rất gần. Chu Tư Lễ bị ép đối diện với cô, hơi thở của hai người hòa vào nhau. Trong con ngươi của cô phản chiếu khuôn mặt căng thẳng của cậu. Một làn gió mát thổi qua, cậu thậm chí có thể cảm nhận được vài sợi tóc của cô khẽ lay động theo gió, nhẹ nhàng lướt qua cằm cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ xung quanh như tăng vọt.
Hứa Gia hạ giọng, trong lời nói thấp thoáng chút lạnh lẽo: “Giả điếc à?”
“Tôi nghe thấy rồi!”
Chu Tư Lễ siết chặt mép quyển sách, không chắc có ai đang nhìn về phía này hay không, trong lòng căng thẳng, hoảng loạn. Đúng lúc này, giọng nói của thầy giáo từ trên bục giảng vọng xuống. Mặt cậu đỏ bừng, giục giã: “…Thầy còn đang giảng bài, cậu buông ra trước đi!”
Hứa Gia không biểu lộ cảm xúc gì, chậm rãi buông tay, rồi từ từ tựa người về phía sau. Còn Chu Tư Lễ thì trông như vừa làm chuyện mờ ám, ánh mắt tránh né, chỉnh lại cổ áo, ngồi thẳng người, nhưng vành tai vẫn còn đỏ ửng.
Cậu siết chặt cây bút, ánh mắt dao động, trong lòng bỗng có chút hối hận vì đã nói thật với cô trong phòng nghỉ. Hứa Gia sau khi gỡ bỏ lớp ngụy trang trước mặt cậu, quả thực quá mức đáng sợ.
Buổi dạ hội văn nghệ bắt đầu lúc bảy giờ tối, nên Chu Tư Lễ và Hứa Quân Xương chọn giải quyết bữa tối tại một quán ăn gần cổng trường. Gần như tất cả các thành viên của nhóm kịch đều có mặt, ngoại trừ Hứa Gia. Đối với sự vắng mặt của cô, mọi người đều đã quen, nên không ai bận tâm, cứ thế bắt đầu gọi món.
Giữa chừng, Thịnh Nhược bỗng nhắc đến: “Nói thật nhé, lần đầu tiên thấy cô ấy tham gia tập luyện, tôi giật cả mình. Không phải cô ấy trước giờ chẳng bao giờ tham gia mấy hoạt động tập thể của lớp sao?”
“Chắc không phải tự cô ấy muốn tham gia đâu.” Có người liếc nhìn Lương Vân, hỏi: “Lương Vân, khi nào cậu và Hứa Gia thân thiết đến mức này rồi? Hay là cậu đã đưa ra điều kiện gì hấp dẫn?”
Động tác rót nước rửa đũa của Lương Vân khựng lại, không biết phải trả lời thế nào.
“Là tôi gọi cô ấy đến.”
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, êm tai, nhưng lúc này lại nghe có chút trầm thấp.
“Lớp trưởng?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Chu Tư Lễ, xác nhận rằng vừa rồi đúng là cậu lên tiếng. Lúc này, họ mới sực nhớ ra tuần trước hai người đã bắt đầu ngồi cùng bàn.
Hai người chẳng hề có bất kỳ giao điểm nào trước đây, bỗng nhiên lại có sự liên kết trong thực tế. Hơn nữa, một người là học sinh xuất sắc về cả thành tích lẫn phẩm hạnh như Chu Tư Lễ — trước là mời Hứa Gia tham gia diễn kịch, sau lại là ngồi chung bàn — chuyện này rõ ràng có vấn đề! Đám bạn học lập tức đánh hơi thấy mùi bát quái, đồng loạt truy hỏi:
“Lớp trưởng, rốt cuộc cậu đã nói gì với Hứa Gia?”
“Cô ấy đồng ý tham gia thật sao? Có phải cô ấy có ý với cậu không?”
“Này, cậu nói thế cũng có lý đấy!”
Chủ đề này cứ thế kéo dài mãi. Hứa Quân Xương nhìn về phía Lương Vân, cô ta đang cắn chặt đũa, vẻ mặt đầy uất ức.
Ai cũng có thể thích cậu — nhưng chắc chắn không thể là Hứa Gia.
… Nếu nói thích, thì có lẽ là thích rút dao ra dọa cậu lúc rảnh rỗi thì đúng hơn.
Thịnh Nhược bĩu môi. Vừa rồi cậu ta chỉ thuận miệng nhắc đến để khuấy động bầu không khí mà thôi.
Dù sao thì ai mà chẳng biết, Chu Tư Lễ và Hứa Gia — hai người này, dù có đánh tám gậy cũng chẳng liên quan gì đến nhau.
Đột nhiên, Thịnh Nhược nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt sáng lên: “Nói mới nhớ, hồi nãy tôi còn nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau lớp, tôi ngồi tận hàng thứ hai mà vẫn nghe rõ. Nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Hai cậu lúc đó đánh nhau à?”
“Không có.” Chu Tư Lễ thoáng căng thẳng, tim đập thình thịch: “Lúc đó chỉ là… không ngồi vững, nên chống tay lên bàn thôi.”
Thịnh Nhược nhận xét sắc bén: “Không ngồi vững? Cách nói này thật là… hiếm gặp đấy.”
Đúng lúc quan trọng, Hứa Quân Xương lên tiếng giải vây: “Thịnh Nhược, cậu nhiệt tình tìm bạn gái cho Chu Tư Lễ thế, vậy cũng tìm cho tôi một người đi?”
“Cậu á? Giảm cân đi rồi tính sau.”
Hứa Quân Xương đặt đũa xuống, bất mãn: “Lại lôi cân nặng của tôi ra nói rồi. Coi thường người béo à?”
“Ai dám coi thường cậu chứ? Cậu nặng gấp đôi Chu Tư Lễ mà còn dám nghĩ đến chuyện tìm bạn gái cơ mà.”
Thấy bầu không khí có dấu hiệu căng thẳng, một bạn học đứng ra hòa giải: “Đồ ăn lên đủ cả rồi, mau ăn đi, lát nữa còn phải về thay đồ nữa đấy.”
Một bữa ăn như vậy trôi qua trong bầu không khí ngột ngạt, chẳng ai lên tiếng. Chu Tư Lễ còn phải quay lại văn phòng để lấy phục trang biểu diễn từ tầng năm, nên cậu đứng dậy rời đi trước.
Lúc rời đi, cậu vẫn không yên tâm, liếc nhìn Hứa Quân Xương một cái.
Có lẽ bị lời nói của Thịnh Nhược tác động, Hứa Quân Xương ăn rất ít trong bữa ăn, mới ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống. Suốt bữa ăn, khuôn mặt cậu ta phồng lên vì giận dỗi.
Thịnh Nhược vừa gọi điện cho bố mẹ xong, trên đường quay lại phòng bao thì tình cờ chạm mặt Chu Tư Lễ đang đi ra. Cậu ta hơi nhếch môi, coi như chào hỏi, rồi định bước thẳng vào trong.
Nhưng ngay sau đó, một cánh tay vươn ra, chặn ngang trước ngực cậu ta. Thịnh Nhược ngẩng đầu nhìn lên. Dưới ánh sáng vàng mờ của ngọn đèn đường, đường nét thanh tú trên khuôn mặt người kia vẫn hiện rõ. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu ta, không còn vẻ thoải mái vui vẻ thường ngày.
Chu Tư Lễ nói: “Thịnh Nhược, chúng ta nói chuyện một chút.”
Khoảng mười phút sau, khi Thịnh Nhược quay lại phòng bao, sắc mặt không được tốt cho lắm. Cậu ta tìm Hứa Quân Xương, thái độ khá chân thành xin lỗi.
Những người khác thấy vậy liền khuyên Hứa Quân Xương bỏ qua: “Cùng là bạn học, nhường nhau một chút thì biển rộng trời cao, đừng làm căng quá.”
Hứa Quân Xương khoanh tay, quay mặt sang một bên, hừ lạnh: “Tôi có tha thứ cho cậu ta hay không là chuyện của tôi, mấy cậu lo làm gì?”
“Đều là bạn bè cả mà, bỏ qua đi.”
Hứa Quân Xương trợn mắt nhìn người kia: “Bỏ qua cái gì?!”
Cậu vừa bị vạch trần chuyện béo ngay trước mặt bao nhiêu người, bình thường ăn hai bát mới no, hôm nay đến nửa bát còn chưa ăn hết. Đã thế, lát nữa còn phải chia tiền bữa ăn, biết kêu ai bây giờ?
Đúng lúc này, Lương Vân sắc mặt cũng không tốt, đập bàn đứng dậy: “Chúng ta mau về trường đi. Có thời gian cãi nhau ở đây, chi bằng đến phòng thu kiểm tra xem tệp âm thanh đã tải về chưa.”
Đám người kéo nhau đi trên đường về trường. Phía trước là Lương Vân lạnh lùng dẫn đường, phía sau là Hứa Quân Xương mặt mày hầm hầm đi theo. Mọi người đều có thể cảm nhận rõ bầu không khí nặng nề, âm u đang bao trùm xung quanh.
Nhưng nguyên nhân khiến Hứa Quân Xương nổi giận thì ai cũng hiểu, còn Lương Vân thì vì chuyện gì?
Vì phục trang biểu diễn mới được giao đến vài ngày trước, nên được tạm cất trong văn phòng.
Chu Tư Lễ sải bước vội vã trên cầu thang, cố gắng đến văn phòng trước khi đóng cửa. Khi đến tầng ba, cậu trông thấy Dương Nhược Triều đang chống nạng leo cầu thang. Vì cơ thể yếu ớt, thể lực suy giảm, cộng thêm nạng không đứng vững, nên trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta trượt chân.
Cơ thể cậu ta ngã mạnh vào tường, một chiếc nạng rơi xuống đất. Dương Nhược Triều thở hổn hển, dứt khoát dựa vào tường nghỉ ngơi, chờ khi nào lấy lại sức thì nhặt lên sau.
Cậu ta cúi đầu xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Chu Tư Lễ đang đi lên cầu thang. Hai giây sau, cậu ta lúng túng quay đầu đi chỗ khác.
Chu Tư Lễ không nói gì, cúi người nhặt nạng lên, rồi đưa tay choàng qua cánh tay của Dương Nhược Triều, đặt lên vai mình: “Tôi đỡ cậu lên.”
Dương Nhược Triều cúi đầu, nhỏ giọng: “…Cảm ơn.”
Có lẽ những ngày nằm viện gần đây đã mài mòn đi tính cách kiêu ngạo trước kia của cậu ta. Trên đường lên cầu thang, cậu ta hạ giọng than thở: “…Giờ tôi mới hiểu tại sao mọi người đều thích xoay quanh cậu. Trước đây tôi chỉ nghĩ cậu đơn giản là học giỏi thôi.”
Chu Tư Lễ không biết phải đáp lại thế nào, nên chỉ im lặng.
Dương Nhược Triều chợt nhớ ra chuyện gì đó, giọng điệu có chút áy náy: “Thực ra cậu và Hứa Gia ngồi cùng bàn là vì…”
“Ừ, tôi biết.”
Dương Nhược Triều kinh ngạc liếc cậu một cái, không dám nói thêm: “Cậu cẩn thận với cô ấy một chút.”
Chu Tư Lễ chỉ khẽ đáp một tiếng, không rõ là đã nghe lọt hay chưa. Dương Nhược Triều thấy vậy, lại nói tiếp: “Chuyện gì cũng nên nhường cô ấy một chút, đừng làm trái ý cô ấy. Với cái tính cách thù dai, so đo từng chút một của Hứa Gia, chọc giận cô ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Trước đây tôi luôn có thành kiến với cậu, nhưng sau chuyện này, tôi biết cậu là người tốt. Hy vọng cậu đừng trách tôi, sau này chúng ta hãy đối xử tốt với nhau.”
Chu Tư Lễ cúi đầu, im lặng.
Cậu nghĩ, Dương Nhược Triều có lẽ vẫn chưa biết rằng cậu đã nhìn thấu bộ mặt thật của Hứa Gia, thế nên mới nói ra những lời này.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy người bên cạnh đột ngột căng cứng cả người.
Như có linh cảm, Chu Tư Lễ ngẩng đầu nhìn lên—
Hứa Gia đã bước ra từ khúc quanh của cầu thang, đứng trên bậc thang cuối cùng. Ánh sáng ngược chiếu lên người cô, rõ ràng chỉ là đứng yên, không nói một lời nào, nhưng ánh mắt cụp xuống lại lạnh buốt như băng giá, phủ lên người cậu từng chút, từng chút một.
Cậu biết cô đang nhìn mình, đó là lời cảnh cáo trong im lặng.
Nhưng cậu vẫn điềm tĩnh dời ánh mắt đi, siết chặt cánh tay của Dương Nhược Triều, từng bước, từng bước đi lên.
Khi lướt qua bên vai cô, vẫn không có bất kỳ cuộc đối thoại hay động tác nào.