Cảnh Hành

Chương 9



Chơi đủ rồi, thừa lúc còn chút sức lực, ta tháo miếng vải bịt mắt Cố Cảnh Hành ra.

Cố Cảnh Hành nheo mắt khi thấy lại ánh sáng, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn ta.

Trong khoảnh khắc nhìn rõ ta, hắn cứng đờ.

Mỗi bước mỗi xa

Trong giọng nói mang theo vài phần do dự nghi hoặc.

“Uyển Uyển?”

Ta lễ phép cười cười.

“Ta là nhị đương gia.”

Giây tiếp theo tay bị nắm lấy, Cố Cảnh Hành nhìn vào mặt trong cổ tay ta.

Nơi đó có một vết bớt nhỏ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên là nàng.”

Một lúc sau như chợt nhớ ra điều gì.

“Nàng không phải đã đính hôn với Tống Hoài Xuyên sao?

“Sao lại ở đây?”

Nghĩ đến chuyện này, ta liền nổi giận.

Thừa lúc còn chút sức lực, ta đá Cố Cảnh Hành xuống giường.

“Đính rồi.

“Đây là thú vui ta tìm cho mình trước khi cưới.”

“Ồ.” Cố Cảnh Hành cúi đầu, tâm trạng sa sút vài phần.

Ta chợt bực mình.

Thật là một khúc gỗ không hiểu phong tình.

Chẳng lẽ chuyện như vậy còn phải để một cô nương sắp gả như ta mở lời trước sao?

Nghĩ đến đây, ta quay người lại, đưa lưng về phía hắn.

“Ngày mai ta sẽ về thành thân với Tống Hoài Xuyên.”

---

Ta không đi được.

Sáng sớm hôm sau mở mắt ra phát hiện người bị trói đã đổi thành ta.

Cố Cảnh Hành chống cằm đang ghé bên giường nhìn ta.

Thấy ta tỉnh lại, hắn cười với ta.

“Ta không muốn nàng gả cho Tống Hoài Xuyên.

“Đây là cách duy nhất ta nghĩ ra được.”

Ta tức giận đến bật cười.

“Ngươi tưởng người trong trại sẽ nghe lời ngươi sao?”

Hắn im lặng.

Sau đó nửa đêm lén lút đưa ta trở về thành.

...

Ta đã bảo thổ phỉ cũng không đáng tin rồi mà.

Sắc đẹp làm hại người, rượu cũng làm hại người.

Ra khỏi trại ta đã ngửi thấy mùi rượu trong không khí rồi.

Đang lúc ta suy nghĩ lần này về thành sẽ ở đâu.

Ở cửa thành đã thấy có người đợi ở đó.

Đến gần nhìn lại, hóa ra là Tống Hoài Xuyên.

Khoảnh khắc gặp nhau, Cố Cảnh Hành liền hướng về phía hắn ta nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn ngươi.”

Tống Hoài Xuyên lắc đầu rồi nhìn về phía ta.

“Tần Uyển, ngươi thật sự to gan đấy.”

Ta hào phóng nhắm mắt lại, to gan thì có ích gì, bây giờ chẳng phải vẫn là cá nằm trên thớt của người khác hay sao.

Suốt đường đi ta nghe Tống Hoài Xuyên và Cố Cảnh Hành trò chuyện, dần dần hiểu ra một chuyện.

Từ khoảnh khắc ta muốn dùng chuyện đính hôn để khích tướng Cố Cảnh Hành, ta đã rơi vào cái bẫy mà bọn họ giăng ra.

Tống Hoài Xuyên muốn khích tướng Trần Cẩu Đản.

Cố Cảnh Hành muốn ta nhìn rõ tâm tư của mình.

Nhưng bọn họ không ngờ ta ra ngoài không trực tiếp tìm Cố Cảnh Hành.

Mà đến ổ thổ phỉ bày ra một màn cưỡng đoạt.

Cố Cảnh Hành thật sự tưởng rằng mình bị bày mưu tính kế.

Không ngờ là ta gây ra chuyện.

Nhưng sai một li đi một dặm, người bị chơi xỏ chỉ có một mình ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Càng nghĩ càng tức, ta dứt khoát trực tiếp về phủ.

Huỳnh Thu còn chưa ngủ, thấy ta về nhịn không được kinh hô, mở miệng liền oán trách.

“Tiểu thư, đây là lần thứ tám mươi ba người lừa nô tỳ rồi.

“Còn có lần thứ tám mươi tư không?”

Ta trầm mặc, rồi vỗ vỗ vai nàng ấy.

“Sẽ có.

“Không lâu đâu.”

---

Ngày thứ hai về nhà, ta liền xin mẫu thân đóng cửa không tiếp khách.

Cố Cảnh Hành một lần nữa không vào cửa được, không gặp được bọn ta.

Nhịn không được hai ngày lại phái bồ câu đến.

[Uyển Uyển, ta sai rồi, nàng đừng không để ý đến ta.

[Ta muốn để nàng nhìn rõ lòng mình.

[Lần trước đã bị nàng từ chối cầu hôn rồi, trong lòng ta không chắc chắn, luôn phải xác nhận rồi mới dám đến cửa lần thứ hai.

[Uyển Uyển, nàng để ý đến ta đi mà.]

Ta vẫn không để ý đến hắn.

Cho đến khi lại qua hai ngày, con bồ câu đó cứ lượn vòng trên trời mãi không thôi.

Ta không hiểu, nhìn nó từ rất xa đáp xuống đất.

Huỳnh Thu đi tới tháo tờ giấy xuống đưa cho ta.

[Nàng mà còn không để ý đến ta nữa thì ta sẽ nướng con bồ câu này ăn đấy.]

Ta bật cười, thậm chí còn hình dung ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm của hắn khi viết dòng chữ này.

Bồ câu không bay nữa, cứ quanh quẩn trong phòng ta, rồi đậu xuống bệ cửa sổ.

Ta sờ đầu nó, lần đầu tiên nhét cho nó một tờ giấy.

Trên đó một mảnh trống không.

Nhưng từ ngày đó, ta bảo mẫu thân mở cửa phủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cảnh Hành liền đến.

Cùng đến còn có cả Cố bá mẫu.

---

Cố bá mẫu nhìn mẫu thân ta, nói những lời tốt đẹp cho Cố Cảnh Hành.

“Lỗi của phụ mẫu không liên lụy đến con cái. Cảnh Hành cũng coi như con trai ta.

“Thằng bé nguyện ý ở rể để cùng Uyển Uyển ở bên nhau. Ngươi xem, mối hôn sự này có thể xong việc không?”

Mẫu thân nhìn cũng không thèm nhìn ta.

“Được.”

Ta há hốc mồm kinh ngạc, nhưng lại không còn cách nào.

Lệnh của phụ mẫu lời của bà mối.

Huống chi, lần này ta có thể xác định ta thật lòng yêu thích Cố Cảnh Hành.

Ở rể cũng tốt, hắn không thể nạp thiếp, tóm lại mọi chuyện đều do ta quyết định.

Nhưng ta quên mất không phải chuyện gì ta cũng có thể làm chủ.

---

Ngày thành thân, Tống Hoài Xuyên và Trần Cẩu Đản đều đến.

Ta nhìn qua khe hở của khăn trùm đầu, nhìn Tống Hoài Xuyên muốn nắm tay Trần ca, nhưng bị hất ra.

Trong lòng dâng lên một trận khoái ý.

Để ngươi không ra gì, đáng đời.

Tay thì bị người bên cạnh nắm lấy, ta an tâm lại.

Đã bái đường một lần, ta và Cố Cảnh Hành đều đã quen thuộc với quy trình.

Lần nữa vào động phòng, một chén rượu giao bôi xuống bụng, gò má Cố Cảnh Hành ửng một vệt hồng.

Hắn nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy thâm tình.

“Chúng ta có thể tiếp tục chuyện lần trước chưa xong rồi.”

Ta xấu hổ giận dữ, đá hắn một cái.

“Chàng nằm mơ.”

Hắn áp sát người tới, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý.

“Phu nhân.

“Nàng phải biết, không phải chuyện gì nàng cũng có thể làm chủ được đâu.”

Màn che giường bị buông xuống che khuất những lời tình tự đáng xấu hổ.

Ánh trăng trốn vào tầng mây.

Trong phòng một mảnh kiều diễm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com