Cảnh Hành
Người trong lòng thì không có.
Nhưng từ chối cuộc hôn sự này là chắc chắn.
Ta khó có thể tưởng tượng được cuộc sống cùng với Cố Cảnh Hành sẽ như thế nào.
Quen biết mười mấy năm.
Hơn bảy ngày hòa bình chung sống giữa ta và hắn gần như không có.
Tính tình Cố Cảnh Hành nghịch ngợm, hồi nhỏ dẫn ta ra ngoài chơi, gạt ta rằng trên đầu có sâu róm, dọa ta ngã xuống mương.
Ta nằm trên giường hơn một tháng mới khôi phục lại tự do.
Chưa đầy ba ngày ta đã thiết kế chọc tổ ong vò vẽ đốt hắn sưng mặt phải đội mũ che mấy ngày liền.
—— Bởi vì mặt sưng không thể gặp người.
Với kiểu chung sống như vậy, có lẽ ta và hắn không thể ở chung một phòng.
Suy nghĩ bị giọng nói của Cố Cảnh Hành kéo về.
Ta quay đầu nhìn hắn.
Nghe thấy giọng hắn gian nan.
“Tần Uyển, là ai vậy?”
“Người trong lòng của nàng—— là ai?”
Ta cúi đầu, nín thở để trên mặt lộ ra thần sắc ngượng ngùng.
Trong giọng nói cũng mang theo một chút nũng nịu.
“Cái người ở phía bắc thành ấy—— sư phụ bán đậu phụ hầm nước tương ấy——”
Sợ phụ thân trực tiếp lật tung mái nhà, ta nhanh chóng nói xong mấy chữ cuối cùng.
“Đại công tử nhà ông ấy.”
Cố Cảnh Hành nhìn ta thật sâu một cái, xách lồng chim đi ra ngoài.
Ta giả bộ luống cuống đứng tại chỗ, nghe phụ mẫu nói lời xin lỗi tiễn khách.
Mỗi bước mỗi xa
Khoảnh khắc cửa đóng lại, lông mày phụ thân đã nhíu chặt.
Ta lập tức quỳ xuống đất.
“Con sai rồi.”
Mẫu thân đỡ phụ thân, quay đầu nhìn ta: “Mau chạy đi.”
Ta nhanh chóng vén váy đứng dậy, vừa chạy vừa nói cảm ơn.
“Mẫu thân, cảm ơn ạ.”
Cuối cùng cũng thoát được một kiếp.
---
Từ ngày đó, Cố Cảnh Hành giống như biến mất.
Ta dẫn Huỳnh Thu chạy lung tung khắp nơi thật vui vẻ.
Qua hơn nửa tháng, Cố Cảnh Hành đột nhiên đến tìm ta.
Vừa gặp mặt đã ném cho ta một bộ đồ nam tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vẻ mặt nghi hoặc: “Đây là cái gì?”
Hắn nhắm mắt lại: “Không nhìn ra sao? Quần áo.”
Ta nghẹn lại.
“Ta biết, muốn đi đâu hả.”
Khóe miệng hắn cong lên: “Đưa nàng đến một nơi hay ho.”
Về phương diện này hắn xưa nay không lừa ta.
Thế là ta ngoan ngoãn thay quần áo, bảo Huỳnh Thu búi tóc đội mũ cho ta.
Trước khi ra cửa ta vỗ vai Huỳnh Thu.
“Phụ mẫu hỏi thì nói ta đi chơi với tiểu tử Cố gia.
“Lần này không dẫn ngươi đi, lần sau nhất định nha.”
Quay đầu tiêu sái rời đi, sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng oán trách của Huỳnh Thu.
“Tiểu thư, đây là lần thứ tám mươi hai người lừa nô tỳ rồi.”
Ta chọn cách lờ đi, từng bước theo sát sau lưng Cố Cảnh Hành.
Cho đến khi hắn dừng lại.
Ta ngẩng đầu.
——Nam Phong Quán.
Quả nhiên là một nơi hay ho.
Nếu như ta không cải trang thành nam tử.
Xoa xoa tay kìm nén sự kích động.
Ta đặt tay lên mũ, định xõa tóc đường đường chính chính bước vào.
Không ngờ bị Cố Cảnh Hành ngăn lại.
“Cứ như vậy đi vào.”
Ta chợt hiểu ra, rồi khinh bỉ nói.
“Thì ra ngươi thích cái này.
“Vậy ngươi còn đến nhà ta cầu hôn làm gì.
“Có bệnh.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không phản bác.
Chỉ là mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta kéo ta đi vào.
Ngồi dưới đài, hắn nâng cằm bảo ta nhìn lên đài.
Ta quay đầu lại cứng đờ tại chỗ.
—— Đây không phải là đại công tử nhà sư phụ bán đậu phụ hầm nước tương ở phía bắc thành sao?
Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Cảnh Hành vang lên bên tai.
“Tần Uyển —— thì ra nàng thích kiểu này.”
Ta che mặt.
Sao lại trùng hợp như vậy, ta chỉ nói bừa thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com