Tháng sáu oi ả nóng nực, lòng Cầm Nương cũng nóng như than, bởi vì án tù của phụ mẫu ta sắp mãn hạn.
Ban đầu triều đình chỉ xử họ ba năm, tính theo ngày thì cuối tháng sáu họ có thể ra tù.
Ba năm nay Cầm Nương vẫn luôn tết dây lưng, thêu thùa may vá, Phượng Nương cũng có ý nâng đỡ nàng, mỗi khi có khách đến đều sai nàng làm vài đĩa bánh điểm sở trường.
Khách vui vẻ, tiện tay thưởng cho chút trang sức, lụa là, túi thơm các loại, gom góp lại cũng thành tiền.
Đừng coi thường những khoản thu nhập nhỏ nhặt này, Cầm Nương nhờ chúng mà ba năm qua đã dành dụm được hơn tám mươi lượng bạc.
Cũng trách sao người đời đều nói chốn phấn son là hố vàng.
"Tám mươi lượng bạc này, bốn mươi lượng thuê một căn nhà nhỏ, hai mươi lượng sắm sửa đồ đạc, mười lượng mua quần áo giày dép, còn lại mười lượng đưa cho chủ mẫu, tùy ý bà ấy muốn mua sắm gì thì mua."
Cầm Nương vừa đếm ngón tay vừa vui vẻ kể từng khoản dùng tiền, đôi mắt cong cong còn đẹp hơn cả vầng trăng non trên trời.
Phượng Nương không nhịn được ở bên cạnh dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Đừng quên, ngươi còn nợ ta một trăm lượng nữa đấy."
Cầm Nương vênh váo khoát tay: "Không thiếu được của tỷ đâu, chủ quân nhà ta từng làm tri huyện, ngài ấy có bản lĩnh lắm."
Phượng Nương mím môi cười, phe phẩy chiếc quạt tròn trắng mặc nàng ta khoe khoang.
Ba năm nay, Cầm Nương một mình chạy đi chạy về Đại Danh phủ tám chín chuyến, mà lần này, nàng quyết định dẫn ta đi cùng.
Ta đã chín tuổi, dáng dấp thướt tha, tính tình cũng dần hình thành, làm việc cũng có chút chủ kiến.
Cầm Nương ngày thường vẫn thường nói: "Tính con không giống phụ thân con, giống mẫu thân con."
Hình dáng và tính tình của mẫu thân, thực ra ta đã quên đi phần lớn. Ký ức thời thơ ấu luôn ngắn ngủi, còn ký ức của ta bắt đầu rõ ràng từ ngày Thượng Nguyên tiết ba năm trước.
Cuối tháng sáu, ta và Cầm Nương ngồi lên xe ngựa đi Đại Danh phủ. Đường đi hơn trăm dặm, ta vốn tưởng rất dễ dàng. Nhưng khi lên đường mới biết, con đường này núi cao sông hiểm, gập ghềnh trắc trở, cần phải lúc nào cũng cẩn thận đề phòng.
Vậy mà Cầm Nương, một nữ nhân yếu đuối, đã một mình đi trên con đường này suốt ba năm trời.
Chúng ta xuất phát từ sáng sớm, đến tận chiều muộn mới tới Đại Danh phủ. Sau khi đưa ta đến một quán trọ nhỏ trong thành, Cầm Nương một mình đi tìm Trương cai ngục dò hỏi tin tức trước.
Ta ở trong quán trọ đợi mãi nàng không về. Đến khi lên đèn, cuối cùng nàng cũng trở về, nhưng hai mắt sưng đỏ, thất thần lạc phách, giống như con rối bị đứt dây thiếu mất hơi thở.
"Cái thế đạo mất hết nhân đức này, thật là muốn g.i.ế.c người mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, mưa to như trút nước, trong nhà nàng và ta ôm nhau khóc nức nở, khóc cho cái thế đạo không chừa đường sống cho người, khóc cho ông trời cố tình trêu ngươi.
Án tù của người Chu gia đã mãn hạn, nhưng triều đình lại có kẻ ngáng chân, kéo dài vô thời hạn.
Kéo dài vô thời hạn!
Cầm Nương không chịu nổi cái tin sét đánh ngang tai này, tối đó liền phát sốt.
Ta khóc lóc cầu xin chủ quán trọ giúp ta mời thầy thuốc, sắc thuốc thang, khổ sở quỳ bên giường nàng suốt một đêm.
Ngày thứ hai, nàng nghiến răng ngồi dậy: "Hà tỷ nhi, ta dẫn con đi gặp phụ mẫu con."
Trước cửa nhà lao Đại Danh phủ, hai tên tù ngục vừa thấy Cầm Nương đã cười ha hả tiến lên trêu ghẹo nàng: “Ôi chao, Bạch Quả nhỏ lại đến thăm tù à? Trời nắng chang chang thế này, cô xem cô kìa, chẳng đen đi chút nào, vẫn trắng như tuyết."
"Ha ha, đâu phải Bạch Quả nhỏ, rõ ràng là Tiểu Hương Ngọc. Tiểu Hương Ngọc, lần này lại mang đồ tốt gì cho chủ cũ thế?"
Cầm Nương chắn ta ra sau lưng, ôm chặt gói đồ nhẫn nhịn ghê tởm, gắng gượng thân thể ốm yếu khẽ khàng hành lễ với họ.
"Hai vị gia, xin hai vị thông cảm cho."
Bọn tù ngục cố ý trêu nàng: "Được thôi, lần nào mà chẳng thông cảm, nhưng lần này thế nào cũng phải thơm một cái."
"Đúng đấy, không thể để cái con hồ ly tinh này giở trò lừa bịp qua mặt nữa."
Đang giằng co, Trương cai ngục từ bên trong đi ra, hắn nhíu mày quát mắng hai tên tù ngục: "Cô ấy là người đáng thương, các ngươi hà tất phải trêu chọc cô ấy?!"
Trương cai ngục tính tình thật thà, những năm này nhờ có hắn, người Chu gia mới không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Nhưng dù vậy, khi ta nhìn thấy phụ mẫu và huynh đệ trong nhà lao, ta vẫn không nhận ra họ nữa.
Cầm Nương thường nói phụ thân ta là một chàng trai trẻ tuấn tú như cây ngọc lan, nhưng người ta nhìn thấy chỉ còn lại vẻ gầy gò, gầy đến nỗi chỉ còn trơ xương.
Còn nữ nhân da dẻ thô ráp kia - mẫu thân ta, Thôi thị, tóc mai điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn, còn tiều tụy hơn cả nữ nhân thôn quê.
Ca ca mười ba tuổi và đệ đệ bảy tuổi của ta thì má vẫn còn thịt, nhưng vì quanh năm không thấy ánh mặt trời nên sắc mặt trắng bệch lạ thường.
Năm miệng ăn Chu gia, bốn người thân trong ngục, một người sống lay lắt trong thanh lâu.
Nay cả nhà đoàn tụ, đương nhiên ai nấy cũng nước mắt lưng tròng.