Ta sợ hãi tột độ, nước mắt chực trào ra, thì người bác kia đột ngột thay đổi sắc mặt, vươn tay ôm ngang lưng ta định bỏ chạy.
Trong cơn hoảng loạn tột cùng, ta không biết Cầm Nương đã lao ra từ đâu, bằng cách nào mà có thể giằng lấy ta từ tay hai gã nam nhân lực lưỡng kia.
Chỉ đến khi ra khỏi thành, ta mới thấy búi tóc nàng rối bời, hai gò má sưng vù, hình như nàng vừa phải chịu một trận đòn khủng khiếp.
Nàng ôm ta đến gò Thập Lý bên ngoài thành, chính Lai Vượng là kẻ đã dụ dỗ nàng đến đó. Lai Vượng cũng đã bị đánh đòn và đuổi ra khỏi phủ. Nhưng sau khi bị đuổi khỏi phủ, hắn vẫn trơ trẽn bám lấy Cầm Nương.
"Ngươi bây giờ đưa con bé này về thì có nghĩa lý gì? Chủ mẫu liệu có tin ngươi thật lòng? Khéo bà ta lại nghĩ ngươi ôm hận trong lòng nên cố tình bắt cóc con bà ta thì sao! Đến lúc đó không chỉ bị đánh đòn đâu, mà còn phải ngồi tù mọt gông, thậm chí mất mạng như chơi! Chẳng phải ngươi một lòng muốn quay về phủ sao?”
“Theo ta nghĩ, chúng ta cứ chăm sóc con bé cẩn thận, vài ngày sau hãy đưa nó về. Thứ nhất, vài ngày trôi qua, cơn giận của chủ mẫu chắc cũng đã nguôi ngoai; thứ hai, cứ để bọn họ lo lắng một phen, đợi đến khi họ tuyệt vọng rồi, chúng ta hãy ôm con bé về, đến lúc đó chủ quân và chủ mẫu chắc chắn sẽ mừng đến phát điên, chuyện ngươi quay về phủ cũng dễ dàng hơn nhiều."
Tên Lai Vượng có lẽ bị cào rách mặt rồi, hắn nhảy xuống giường, xoay người liền tát cho Cầm Nương một cái như trời giáng: "Đã bị đuổi ra ngoài rồi, còn mơ mộng viển vông cái gì nữa! Mau chóng nghe theo ta mới là chuyện chính đáng!"
Mắng thì mắng, đánh thì đánh, nhưng hắn ta vẫn sợ tính khí mạnh mẽ của Cầm Nương nên không dám dây dưa thêm.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày như bông, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rách nát rọi lên người Cầm Nương. Tóc nàng rối bời, hai vai run rẩy, khuôn mặt vùi sâu trong lòng bàn tay, tiếng nức nở suốt đêm không dứt.
Ngày hôm sau quả nhiên có người của nha môn tìm đến Thập Lý Pha. Cầm Nương đã nóng như lửa đốt, đi đi lại lại trong nhà từ nãy giờ, thấy Lai Vượng bước vào, nàng ta vội vàng nắm chặt cánh tay hắn hỏi dồn dập.
Lai Vượng cởi chiếc mũ nỉ, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa may mắn nói: "Nghe nói là bị liên lụy đến Thôi gia ở kinh thành, tất cả người Chu gia đều đã bị tống vào ngục, ngay cả những nô tỳ có tên trong danh sách cũng không thoát khỏi. A di đà Phật, may mà chúng ta có phúc, đã sớm bị đuổi ra ngoài."
Cầm Nương kinh hãi: "Vậy có lời giải thích nào không?"
"Vụ án vẫn đang được điều tra, xét xử đến đâu còn phải xem xét tình hình ở kinh thành sâu cạn thế nào."
Nghe vậy, Cầm Nương suy sụp ngồi phịch xuống giường đất, miệng lẩm bẩm: “Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu khổ, chủ nhân thanh khiết như hoa sen trắng, sao có thể chịu đựng cảnh giày vò thế này!"
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng lấy tay che mặt, ôm chặt lấy ta đang ngơ ngác bên cạnh, khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lai Vượng bị tiếng khóc của nàng làm cho bực dọc: "Khóc lóc gì? Vốn còn trông mong đứa nha đầu trong lòng ngươi có thể giúp chúng ta tìm đường về phủ, bây giờ thì hay rồi, đường về chẳng thấy đâu, nó còn thành cục nợ. Cái giống gì vậy? Đi xem hoa đăng thôi mà cũng để lạc mất tiểu thư? Ai mà tin cho được! Hai v.ú nuôi làm ăn kiểu gì? Chắc chắn là đã nghe ngóng được chuyện chẳng lành, cố ý vứt bỏ tiểu thư từ trước rồi."
"Đồ nói láo!" Cầm Nương lau nước mắt, từ trên giường đất giận dữ nhảy dựng lên, "Đồ vô liêm sỉ! Chủ nhân đường đường chính chính, tuyệt đối không phải kẻ lòng dạ xấu xa như ngươi!"
Lai Vượng cười khẩy: "Ngươi cuống lên làm gì? Lại chạm đến nỗi đau nào của ngươi rồi hả?"
"Phì! Có phải ngươi đang tính đến nha môn tố giác, kiếm vài đồng bạc lẻ tiêu vặt không?"
Lai Vượng không phục: "Khinh người quá đáng! Ta cũng là bậc trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, làm sao làm chuyện đê tiện đó được?"
Nhưng dù nói vậy, Cầm Nương vẫn không tin Lai Vượng. Đêm đó nàng ôm ta cả đêm không dám ngủ, đến khi gà gáy, then cửa "két" một tiếng vang lên, thì ra Lai Vượng rón rén ra khỏi nhà.
Hắn vừa bước chân ra khỏi cửa, Cầm Nương đã hốt hoảng lay ta dậy.
"Hà tỷ nhi đừng ngủ nữa, chúng ta mau chạy trốn thôi."
Đường sá thôn quê tuyết phủ trơn trượt khó đi, Cầm Nương sợ ta để lại dấu chân nên một mực cõng ta lên núi.
Mấy hôm trước nàng vừa bị đánh đòn, thân thể vốn đã yếu. Nay lại cõng thêm ta, thật sự là bước đi xiêu vẹo, mỗi bước đều khó nhọc.
Ta nằm trên lưng nàng, nhỏ nhẹ hỏi: "Cầm Nương, sao chúng ta phải trốn?"
Cầm Nương thở dốc đáp: "Thằng khốn kiếp đó bụng dạ độc ác muốn hại chúng ta."
Ta tuy còn nhỏ, nhưng không ưa gã phu xe Lai Vượng. Dù Lai Vượng thường khom lưng cười với ta, nhưng mỗi khi hắn cười, mắt lại híp lại, những nếp nhăn nơi đuôi mắt trông như những con rết trong vườn sau, xấu xí vô cùng.
Nhưng ta lại thích Cầm Nương. Bởi vì khi còn ở phủ, ta rất thích ăn bánh sữa nàng làm, hơn nữa mấy ngày nay đều là Cầm Nương dỗ ta ăn, dỗ ta ngủ, ngay cả khi đi vệ sinh, nàng cũng không rời ta nửa bước.