Ba tháng sau, đến ngày Trung thu, hoàng thượng mở yến tiệc trong cung, triệu tập bá quan cùng gia quyến vào dự hội trăng rằm.
Ta dắt theo Lạc Anh, cả hai đều ăn vận chỉnh tề.
Trong lòng ta có dự cảm, buổi tiệc hôm nay sẽ không bình yên, nên đã dặn dò Lạc Anh hết sức cẩn trọng, gặp chuyện thì tùy cơ ứng biến.
Quả nhiên, vừa qua nửa buổi tiệc, giữa lúc tiếng đàn sáo du dương vang vọng khắp điện, Thái phi Tạ thị mới khoan thai xuất hiện.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Dẫu đã lớn tuổi, bà ta vẫn mang vẻ quyến rũ lạ thường, từng bước đi, từng cái nhấc tay đều toát lên nét uy nghi của một bậc mẫu nghi đã từng được sủng ái.
Tạ Cư An cũng có mặt trong yến tiệc hôm nay.
Hắn vốn chẳng có chức quan nào, nhưng nhờ danh phận phò mã của phủ Thái phó mà được mời tới.
Hôm nay, hắn không còn ngồi xe lăn, nhưng mỗi bước đi vẫn khập khiễng, dáng vẻ vừa thảm hại vừa buồn cười.
Ta chăm chú quan sát, bỗng nhận ra giữa đôi mày của hắn và Thái phi Tạ thị quả thực có vài phần tương đồng.
Trong lòng ta dấy lên một mối nghi ngờ càng lúc càng rõ rệt.
Rượu qua ba tuần, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi, thì đột nhiên, Thái phi Tạ thị đột ngột hất vỡ chén ngọc trong tay.
Tiếng chén vỡ giòn tan vang lên, giữa không gian tràn ngập hương rượu.
Ngay lập tức, từ bốn phía, hàng chục hắc y nhân ào vào, binh khí sáng loáng dưới ánh trăng.
Ta lập tức rút trâm cài, chắn trước người Tiêu Diễn.
Trước đó, ta đã báo cho hoàng thượng biết mưu đồ của Thái phi và Tạ Cư An.
Nhưng ta không chắc… liệu hoàng thượng có kịp đề phòng đầy đủ hay chưa.