Cẩm Nang Kinh Doanh Cửa Hàng Ở Dị Giới

Chương 81



Trong phòng nghiên cứu, Lộ Dao đang bàn bạc thiết kế với Amos.

 

Ánh mắt Amos bất chợt dừng lại trên quyển sách bìa xanh lam trong tay cô, đôi mắt màu tím khẽ lóe sáng:

“Là sách của Dominic à?”

 

Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt bìa sách: “Ừ, đúng rồi. Anh ta đưa tôi mượn, nhưng tôi còn chưa kịp đọc.”

 

Amos lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lộ Dao. Cô chỉ là một nhân loại tóc đen da trắng, thoạt nhìn không có gì nổi bật.

Vậy mà đến cả Dominic người luôn căm ghét loài người cũng sẵn sàng cho cô mượn cuốn bút ký ma pháp do anh tự biên soạn. Thật sự hiếm thấy.

 

Amos là một cự long màu tím, nắm giữ sức mạnh nguyên tố thiên phú lôi điện.

 

Xem xong bản thiết kế sơ bộ của Lộ Dao, đôi mắt anh sáng rực:

“Tôi muốn hiệu ứng lôi điện trên móng tay. Chỉ cần cử động ngón tay, móng sẽ lóe điện. Kiểu đó chắc chắn còn bắt mắt hơn đá quý!”

 

Lộ Dao: “……”

 

Tuy từng gặp không ít yêu cầu kỳ quái, thiết kế hàng trăm kiểu độc lạ, nhưng loại “đặc biệt” cỡ này thì quả là lần đầu tiên.

 

Amos trông có vẻ là một tên đại ca cục súc thẳng thắn, nhưng tâm tư lại cực kỳ tỉ mỉ. Nhìn thấy nét mặt hơi lúng túng của Lộ Dao, anh chỉ tay vào bản thiết kế Dominic để lại:

“Đến mấy cái như vậy mà cô còn làm được, lẽ nào lôi điện lại khó quá sao?”

 

Vấn đề không phải là khó… mà là kiểu yêu cầu này…

 

Lộ Dao thu lại mớ suy nghĩ đang bay loạn, cúi đầu suy ngẫm, rồi nhìn về phía Amos:

“Tôi có một ý tưởng. Nếu anh thấy ổn, chúng ta có thể thử xem?”

 

Vốn dĩ loài rồng rất thích mấy thứ mới mẻ, vừa nghe có “ý tưởng”, Amos lập tức hứng thú:

“Nói nghe xem!”

Nam Cung Tư Uyển

 

Lộ Dao lấy vở và bút ra, nhanh chóng phác họa sơ đồ thiết kế, vừa vẽ vừa giải thích:

“Cần anh phối hợp. Tôi sẽ dựng lại một ma pháp trận hoàn toàn mới. Như vầy, rồi như vầy… Nếu làm thế này nữa… Anh thấy ổn không?”

 

Amos nhìn cô bằng ánh mắt kiểu: “Cô là thiên tài à?”, mắt tròn xoe, không ngừng gật đầu như gà mổ thóc:

“Ý tưởng hay đấy! Vậy bao lâu thì xong?”

 

“Chờ một chút, tôi vẽ lại bản hoàn chỉnh.” Lộ Dao xé phác thảo ra, bắt đầu thiết kế lại từ đầu.

 

Ba tiếng sau, một ma pháp trận hoàn toàn mới được tạo thành.

 

Nửa tiếng sau đó, trên bầu trời trấn Lục Bảo Thạch đột nhiên kéo tới một mảng mây đen dày đặc.

Sấm chớp ầm ầm, gió lốc gào thét, giống như cơn mưa lớn sắp trút xuống bất kỳ lúc nào.

 

Hai học sinh của học viện ma pháp đang ngồi chờ làm móng trong sảnh chính lập tức dựng hết tóc gáy, tay cầm ly trà mà run rẩy.

 

Cơn dông này nghe quá khủng khiếp, như thể mái nhà sắp bị gió thổi bay mất.

 

Mumu thấy hai người hơi sợ, lặng lẽ trườn đến bên an ủi:

“Kỉ kỉ.”

 

Slime mềm mại, tròn trĩnh, nhìn vô hại đến đáng yêu, quả thực có tác dụng trấn an. Hai cô gái dần dần thả lỏng, thở phào một chút.

 

Ai cũng nghĩ mưa sẽ đổ, dân cư trong trấn bắt đầu thu quần áo, đóng cửa sổ rầm rầm.

 

Nhưng lại nửa tiếng sau, mây đen tan sạch, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời rực rỡ trở lại, chẳng còn chút dấu hiệu nào là sắp mưa.

 

“Mây đen tan nhanh thật. Trời hôm nay chuyển thất thường ghê.” Một cô gái lẩm bẩm.

 

Cô còn lại tiếp lời:

“Không mưa cũng tốt, tôi còn sợ mưa lớn quá lại không về kịp trường. Mà chủ tiệm lúc nào mới ra làm móng nhỉ?”

 

Cánh cửa đen của phòng nghiên cứu vừa lúc bị đẩy ra.

Amos soái ca tuấn tú cao lớn giơ đôi tay với bộ móng long lanh bước ra ngoài, ánh mắt sáng lấp lánh, trên mặt không giấu được vẻ phấn khích.

 

Tina và Harold lập tức phát hiện bộ móng giáp của Amos trông không giống người thường, liền tò mò tiến lại gần ngắm nghía.

 

Amos thoải mái hào phóng đưa tay ra khoe, ngẩng cao cằm đầy tự hào:

“Chủ tiệm mà làm được đến mức này thật, đúng là quá thú vị luôn đó!”

 

Hai học sinh của Học viện Ma pháp cũng vừa bước ra ngoài, vốn đang nôn nóng muốn được làm móng, vừa đứng dậy liền nhìn thấy bộ móng tay của Amos, mặt móng như có họa tiết sấm sét lập lòe, không khỏi hiếu kỳ.

 

Đến gần mới thấy, lớp nền của móng tay kia đen nhánh, như là dùng mực tàu đặc sệt phủ lên, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt.

 

Nhưng chỉ cách vài giây, trên bề mặt móng bỗng nhiên lóe lên những tia sét màu tím lam như rễ cây, làm sáng bừng cả mặt móng. Tầng tầng lớp lớp sương xám như mây tích tụ quanh đầu ngón tay, tạo nên cảm giác nặng nề, áp lực đè nén như thể giây tiếp theo sẽ vang lên một tiếng sấm rền trời.

 

Harold và Tina lập tức nhớ đến đám mây đen dày đặc từng lượn lờ phía trên thị trấn, phản ứng đầu tiên chính là ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao.

 

Lộ Dao lúc này sắc mặt mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn ngưng tụ một ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên cũng đang rất hưng phấn.

 

Vừa rồi, cô đã thu nhỏ ma pháp triệu hồi sấm sét, cố định trong móng tay Amos bằng trận pháp, có thể coi như một bước đột phá mới trong tính thực dụng của “ma pháp mỹ giáp” mà Dominic từng nhắc đến.

 

Ma pháp quả nhiên vô cùng thú vị. Lộ Dao bỗng nhiên dâng lên rất nhiều ý tưởng liệu có thể đưa mỹ giáp và ma pháp kết hợp sâu hơn nữa không?

 

Amos vung tay ném xuống một túi tiền đầy đồng vàng, hưng phấn bừng bừng bước ra khỏi tiệm nail. Anh ta muốn đi kiếm người… đánh nhau một trận, tiện thể khoe khoang bộ móng tay vừa mới làm xong.

 

Lộ Dao quay lại, mỉm cười nói:

“Xin lỗi đã để hai vị đợi lâu. Mời ngồi bên này. Trước đó hai người đã ngắm được mẫu nào chưa?”

 

Xem xét tình hình khách trong tiệm ngày càng đông, Lộ Dao cũng dứt khoát mạnh tay đầu tư thêm hai bộ máy cứng cáp mới tách riêng khu nghiên cứu và khu tiếp khách, để tiện cho khách chọn mẫu và thử kiểu.

Hai vị khách của Học viện Ma pháp sau khi hoàn hồn lại thì ngồi xuống, cùng Lộ Dao thảo luận kiểu dáng muốn làm. Nhưng rõ ràng tinh thần của họ vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc đến từ bộ móng giáp của Amos.

 

Bộ móng đó đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của họ về “giáp phép”. Đầu ngón tay mà lại phát ra tia chớp? Đó… thực sự là ma pháp ư?

 

Lộ Dao ngồi nghỉ một bên, Eugenia và Mumu ngồi ở bàn làm việc, giúp hai vị khách mài móng. Tina đứng một bên chăm chú quan sát.

 

Tina là rồng, sức mạnh lớn khủng khiếp, bình thường tập luyện thôi mà cũng hay lỡ tay bẻ gãy móng giả. Hiện tại vẫn chưa dám đụng tay thực hành.

 

Eugenia và Mumu đây là lần đầu tiên tiếp đãi khách, thao tác còn hơi lóng ngóng, nhưng rất kiên nhẫn, khiến khách không cảm thấy khó chịu.

 

Lộ Dao đảo mắt nhìn quanh, trong lòng rất hài lòng. Hai người họ đã có thể bắt đầu làm các dịch vụ dưỡng móng cơ bản cho khách.

 

Móng mài xong, bôi lớp dưỡng bảo vệ, chiếu đèn cố định, công đoạn thiết kế tiếp theo thì do Lộ Dao đích thân ra tay. Ba học trò cùng vây quanh theo dõi học tập.

 

Harold thì không yên tâm, lo sợ lại xảy ra sự cố như buổi sáng, nên không trốn về phòng nghỉ mà dựa lưng vào ghế sofa bên ngoài đọc truyện tranh.

 

Hai khách hàng lần này đều chọn kiểu dáng đáng yêu, ý tưởng thiết kế tương đối giống nhau, nên Lộ Dao hoàn thành cũng rất nhanh. Đến lúc xong thì trời đã gần tối.

 

Tiễn khách ra về, cả nhóm nhân viên cùng nhau ăn bữa tối. Sau đó, Lộ Dao bảo mọi người tan ca về nghỉ.

 

Đã hẹn với Carlos lúc 6 giờ rưỡi tối, cũng đúng vào giờ đóng cửa, nên cô không cần các nhân viên phải ở lại tăng ca cùng mình.

 

Mumu, Eugenia và Tina rời đi trước. Harold thì vẫn ở lại trong tiệm.

 

Lộ Dao chống cằm ngồi nghiêng trên sofa, hỏi:

“Anh sao còn chưa về nhà?”

 

Không có khách, Harold liền nằm dài trên sofa như không có xương:

“Tôi là vệ sĩ.”

 

Tư Kim không ở đây, không ai đánh nhau với anh ta, một con rồng quay về cái động chứa báu vật của mình lăn qua lăn lại cũng chẳng có gì vui cả.

 

Gần đây, Tiểu Hắc Long đang có chút bực bội anh hình như không còn thích cái hang của mình nữa rồi.

 

Nếu không phải tiệm của Lộ Dao quá nhỏ, anh đã muốn dọn hết báu vật tới đây, rồi ngủ luôn trong tiệm cho tiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiểu Hắc Long từ lúc nhận chức tới giờ vẫn luôn “sờ cá” (ý là làm biếng), Lộ Dao cũng muốn trêu chọc anh vài câu, nhưng đúng lúc đó… có người bước vào tiệm.

 

“Xin hỏi… chủ tiệm có ở đây không?”

Người bước vào là một thiếu nữ trẻ, tóc dài đen nhánh thả sau lưng, mặc một chiếc váy dài màu trầm, kiểu dáng cổ điển pha nét quyến rũ.

 

Lộ Dao cảm thấy người này có phần quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Cô đi đến tiếp đón:

“Chào cô, tôi chính là chủ tiệm.”

 

Cô gái tóc đen nở một nụ cười dịu dàng vô hại, hơi thẹn thùng nói:

“Chào cô, tôi đến theo lời mời… làm học việc.”

 

“Xin lỗi, tiệm đã đủ học việc rồi, hiện tại không tuyển thêm.”

 

Lộ Dao đáp lại dứt khoát, hôm qua cô đã gỡ thông báo tuyển học việc khỏi cửa tiệm.

 

Cô hiểu rõ sức mình có hạn, một lúc không thể dạy quá nhiều người được.

Chờ Mumu và hai người kia học xong, họ có thể phụ trách hướng dẫn học trò mới, lúc ấy cô sẽ không cần vất vả trông nom mọi thứ như hiện tại.

 

Thiếu nữ tóc đen siết c.h.ặ.t t.a.y bên người, bước lên một bước, giọng nói yếu ớt mang theo chút khẩn cầu:

“Chủ tiệm, tôi từ rất xa tới đây… Đi suốt một ngày một đêm, chân tôi bị ma sát đến rớm máu, vừa đói vừa mệt. Nếu không được học việc… phụ thân tôi sẽ gả tôi cho lĩnh chủ. Cầu xin cô…”

 

Cô ta vừa nói vừa bước lại gần, tay khẽ vươn về phía Lộ Dao như muốn nắm lấy.

 

Ngay lúc đó, Harold bỗng đứng bật dậy, kéo Lộ Dao lùi lại phía sau, giơ tay gạt phăng tay cô gái kia ra, giọng thiếu niên lạnh băng vang lên:

“Đừng chạm vào cô ta.”

 

Nữ vu Thương Nguyên bị đẩy lùi về sau, trong lòng nổi cơn thịnh nộ rõ ràng cô đã canh đến khi nhân viên tiệm đi hết, thế nào lại còn sót một tên?

 

Cô gái tóc đen kia chính là nữ vu Thương Nguyên.

Lần trước âm mưu g.i.ế.c người cướp tiệm thất bại giữa chừng, nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ.

 

Gần đây cô rời khỏi thành Onorton làm việc khác vài ngày, lúc quay lại thì tiệm nail đã khác trước kinh doanh khởi sắc, nhân viên cũng đông lên, khiến cô khó lòng ra tay.

 

Cô đã lặng lẽ canh ngoài trấn Lục Bảo Thạch hai ngày, định nhân lúc đêm khuya ra tay, lại phát hiện dù từ bên ngoài có cố thế nào cũng không mở được cửa tiệm. Giận đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Hôm nay, thấy chủ tiệm ở một mình, cửa tiệm lại mở, cô tưởng đâu trời ban cơ hội tốt, ai ngờ lại đụng phải Harold.

 

Bị vạch mặt, nữ vu Thương Nguyên không giả vờ ngoan ngoãn nữa. Cô ta lập tức tụ ma lực, lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa đen dữ dội, lao thẳng về phía mặt Harold.

 

Harold hiện giờ vẫn mang hình dạng thiếu niên, khuôn mặt còn vẻ trẻ con, trông chừng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Thời gian qua sống trong tiệm nail thoải mái an nhàn, nhìn có vẻ càng thêm lười nhác, khiến nữ vu không hề xem anh ra gì.

 

Hắc ám ma pháp có sức công phá cực mạnh, chỉ cần chút tia lửa dính lên người là thiếu niên kia sẽ bị bỏng rát đến mức lăn lộn trên đất.

 

Đã động thủ rồi, thì không còn đường lui.

Nữ vu cắn răng, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: g.i.ế.c sạch.

Trước tiên là tên tiểu tử này, rồi đến Lộ Dao ma pháp sư ánh sáng đáng c.h.ế.t kia.

 

Harold hừ lạnh một tiếng, giơ tay đỡ thẳng chưởng đó, siết chặt cổ tay đối phương. Trong lòng bàn tay, ngọn lửa hắc ám tinh thuần bùng lên.

 

Nữ vu Thương Nguyên thét lên một tiếng thảm thiết. Trong mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt thiếu niên này cũng là hắc ám ma pháp sư sao?!

 

“Rắc — rắc —”

 

Âm thanh xương gãy vang lên khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Ngọn lửa đen cháy rực thiêu rụi lớp da thịt, chỗ bị Harold nắm lấy bắt đầu rụng từng mảng, lộ ra xương trắng, đau đến mức nữ vu không phát nổi thành tiếng.

 

Harold mặt không đổi sắc, một tay xách cô ta đi ra khỏi tiệm nail, rồi hóa thành cự long bay thẳng ra khỏi trấn Lục Bảo Thạch.

 

Nữ vu vừa trông thấy chân thân của cự long thì lập tức sợ đến ngất xỉu tại chỗ.

 

Trong tiệm chỉ còn lại mình Lộ Dao. Biến cố vừa rồi xảy ra quá nhanh, cô còn chưa kịp phản ứng.

 

Hệ thống:

【Cường đạo ngu xuẩn, quý tộc kiêu ngạo, nữ vu âm hiểm tham lam… Cảm giác cái tiệm này không bằng tiệm ăn vặt bên kia.】

 

Lộ Dao khẽ nhìn ra cửa, giọng nhàn nhạt:

“‘Mộng Chi Hương’ là thế giới vong linh. Sau khi chết, dục vọng con người tiêu tán phần lớn, chỉ còn lại chấp niệm thuần túy nhất.

Còn thế giới người sống dù là dị giới hay hiện đại người hay sinh vật đều bị dục vọng chi phối mà hành động. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”

 

Chờ một lúc, Harold trở lại. Cậu lách người tránh ánh mắt cô, sắc mặt hơi ngượng.

 

Vừa rồi nhìn thấy nữ vu muốn chạm vào Lộ Dao, anh thật sự giận đến phát điên, hoàn toàn không nương tay.

Nhưng… cô có thấy anh đáng sợ không?

 

Lộ Dao không hiểu sao Harold lại bỗng dưng làm ra vẻ dỗi dằn. Cô bước tới, kéo tay anh lại xem kỹ:

“Có bị thương không?”

 

Cô tận mắt thấy ngọn lửa đen thiêu cháy da thịt nữ vu, tay Harold cũng bị bao phủ hoàn toàn trong ngọn lửa đó.

 

Harold lén lút nhìn cô một cái. Đôi mắt đen nhánh của Lộ Dao trong trẻo, không hề có chán ghét, ngược lại còn ánh lên chút lo lắng.

 

Tiểu Hắc Long suýt nữa vẫy đuôi theo phản xạ… rồi mới nhớ mình đang ở hình người, không có đuôi.

 

Anh cúi mắt, khẽ nói nhỏ:

“Tôi lợi hại lắm, sẽ không bị thương đâu.”

 

Lộ Dao sờ sờ tay anh, xác nhận không có thương tích ngoài da mới yên tâm. Thuận miệng hỏi tiếp:

“Anh xử lý cô ta ở đâu?”

 

Đôi mắt xanh lam của Harold lóe sáng, kiêu ngạo hất cằm:

“Ném xuống đầm lầy độc khí rồi.”

 

Lộ Dao gật đầu:

“Không sao là tốt rồi. Tôi đang chờ một vị khách, làm xong chắc cũng khuya. Anh có thể về trước, tối nay chắc không có chuyện gì nữa.”

 

Harold lắc đầu, mặt đầy tự đắc:

“Không có tôi hộ vệ, một mình cô canh tiệm không được đâu.”

 

Lộ Dao: “…”

 

Cái đuôi tên này chắc giờ đang dựng thẳng lên trời rồi.

 

Cũng may Carlos đến đúng giờ, không để họ phải chờ lâu.

 

Thanh niên mặc áo choàng bạc, tay cầm pháp trượng, nhẹ nhàng gõ hai cái lên khung cửa khiến cả hai người cùng ngoảnh lại.

Anh ta mới từ tốn bước vào:

“Chủ tiệm.”

 

Lộ Dao đứng dậy đón tiếp:

“Chào anh, mời ngồi bên này.”

 

Carlos nhắm mắt lại, Lộ Dao không tiện hỏi thẳng, bèn lựa lời dò hỏi:

“Anh thích phong cách thế nào?”

 

Carlos sắc mặt bình thản:

“Hôm qua tôi đã báo với chủ tiệm rồi.”

 

Lộ Dao: “?”

 

Không ổn, cô hoàn toàn không nhớ.

 

Carlos như thở dài một tiếng, nói tiếp:

“Tôi thích… màu đen và hoa sen.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com