Lộ Dao mở cửa sổ, để không khí trong lành ùa vào nhà.
Hôm nay ở thành phố Diêu Quang, trời trong xanh vạn dặm, thời tiết đẹp tuyệt vời.
Cô đứng cạnh cửa sổ hít gió một lúc, rồi xoay người, lấy ra hai mươi chai sơn móng mua vội từ siêu thị tối qua, xếp gọn vào ngăn kéo, chuẩn bị mở cửa tiệm.
Vừa kéo cánh cửa lớn, đang định treo biển “mở cửa”, cô chợt cảm nhận được vài ánh nhìn nóng rực đổ dồn vào mình.
Lộ Dao ngẩng lên, chàng thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa cao đang đứng trước cửa, khoanh tay trước ngực. Dưới chân anh ta là một giỏ đầy đồng vàng và châu báu lấp lánh.
… Làm gì vậy?
Tuy anh là rồng, nhưng có cần khoe của thế không?
Đừng có khoe tiền tài ra ngoài quá vậy chứ!
Lộ Dao đảo mắt nhìn các cửa hàng xung quanh. Chủ tiệm trái cây bên trái nhìn chằm chằm vào đống châu báu. Chủ quán thịt bên cạnh thì cố quay mặt đi, nhưng không kìm được cứ liếc qua. Tiệm bánh mì và cửa hàng hoa đối diện thì cả chủ lẫn khách đều đang nhìn ngó đầy tò mò.
Harold nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại. Giữa trán hắn hằn lên mấy nếp nhăn như núi non trùng điệp, gắt gỏng nói:
“Sao mở cửa lâu vậy hả?”
Nói rồi một tay xách cả giỏ châu báu lên. Một chiếc vòng cổ bằng hồng ngọc trân châu suýt chút nữa rơi ra, nhưng Harold dùng mũi chân khéo léo hất lên, vòng cổ lại rơi ngay vào giỏ.
Trước khi bước vào tiệm, Harold dừng lại nhìn quanh con phố. Long tức tỏa ra, khiến những người đang lén nhìn lập tức tê cả da đầu, không ai dám nhìn thêm.
Kho báu của rồng mà loài người cũng dám mơ tưởng à? Không biết lượng sức!
Vào trong tiệm, Harold đi đến chỗ hôm qua Tư Kim đã ngồi, đặt sọt châu báu bên chân, ngẩng cằm lên một cách kiêu ngạo mà nói:
“Tôi muốn làm mỹ giáp, phải là loại đắt nhất!”
Tối qua Tiểu Hắc Long trở về, lăn lộn trong đống châu báu mãi mà không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh của mỹ giáp.
Trên đường quay về, Tư Kim còn không ngừng khoe khoang trước mặt hắn.
Có gì mà đáng khoe? Hắn cũng muốn làm! Phải làm cho đẹp hơn, lấp lánh hơn Tư Kim mới được!
Tiểu Hắc Long từ trước đến giờ rất ít tiếp xúc với nhân loại, theo bản năng nghĩ rằng càng đắt thì càng lấp lánh, không biết phải mang theo bao nhiêu tiền nên tiện tay nhét đầy một sọt.
Mỗi con rồng đều có hang động kho báu của mình, Tiểu Hắc Long thì có một cái hang nằm ở vùng đất hoang cạnh Hắc Sơn, châu báu thì vứt khắp đất, ngày thường cứ thế lăn lộn.
Lần này ra ngoài, hắn cảm thấy rương báu quá nhỏ, liền dứt khoát xách theo cả sọt.
Lộ Dao đưa tay nhận lấy, hơi thở dài, tài khí ngút trời, rồng đúng thật là giàu có! Làm mỹ giáp mà cũng đem châu báu theo luôn, “Anh muốn chọn kiểu dáng nào?”
Nhân lúc Tiểu Hắc Long đang chọn kiểu dáng, cô lập tức mở hệ thống, tiêu tốn 5,000 điểm nhân khí để gia cố cánh cửa tiệm.
Không biết bao nhiêu người nhìn thấy Harold vác châu báu vào tiệm, mặc dù họ không biết đây là một con rồng, nhưng cho dù có hay không kẻ xấu định ra tay, cô đều cần phải đề phòng trước.
Harold rất nhanh lật lại những kiểu dáng hôm qua chưa kịp xem xong, chỉ vào mấy tấm hình, “Tôi muốn cái này, cái này, cái này nữa, còn cái này nữa!”
Còn chưa bắt đầu làm mà Lộ Dao đã thấy tên nhóc này thật phiền.
Hắn chọn hơn mười kiểu dáng, mỗi cái chỉ thích một phần nhỏ nào đó, đều là những chi tiết lộng lẫy, khoa trương nhất, có thể nói là những thiết kế nổi bật nhất trong từng mẫu.
Hắn muốn mười ngón tay đều là tâm điểm, đều phải là “vai chính”!
Tên Tiểu Hắc Long này còn tham lam hơn cả Tiểu Kim Long nữa.
Lộ Dao cố gắng giải thích khái niệm “chính phụ” trong thiết kế: cho dù là mỹ giáp thì cũng cần có sự hỗ trợ hài hòa giữa các chi tiết để tạo nên thẩm mỹ chung.
Tiểu Hắc Long nghe xong, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ:
“Tôi muốn sáng hơn Tư Kim, còn phải có nhiều đá quý.”
Yêu cầu này thì ngắn gọn và rõ ràng hơn nhiều. Lộ Dao vừa gật đầu vừa bắt đầu chọn loại giáp cần dùng.
Tiểu Hắc Long hài lòng mà đưa móng vuốt ra, cuối cùng cũng được làm mỹ giáp rồi!
Cùng lúc đó.
Dược tề sư Lị Tu dậy từ rất sớm, hôm nay là ngày vào thành.
Cô sống ở một thị trấn nhỏ, phần lớn dược liệu đều có thể hái được trong vùng lân cận và tự mình xử lý. Nhưng có vài loại thảo dược quý hiếm, điều kiện sinh trưởng khắt khe thì không thể tìm thấy ở thị trấn Lục Bảo Thạch, và nơi này cũng không có cửa hàng cung ứng những thứ đó, cô buộc phải vào thành mua.
Vào cuối mỗi tháng, cô đều phải đến thành Onorton một chuyến để mua dược liệu hiếm, tiện thể bán đi một ít dược tề cấp cao do mình điều chế.
Lị Tu thay quần áo, khi cánh tay luồn qua tay áo, cổ tay áo rơi lên mu bàn tay, để lộ những đầu ngón tay hồng nhạt.
Cô không nhịn được đưa tay lên ngắm trong chốc lát. Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ khiến tâm trạng cô bỗng trở nên rất tốt.
Lị Tu ngày thường quá bận rộn với việc luyện chế dược, không chú trọng đến sinh hoạt thường nhật, ra ngoài đều chọn cách đơn giản, nhanh chóng nhất xử lý xong việc là lập tức quay về, chưa từng để ý đến chuyện trang điểm. Nhưng khi nhìn thấy lớp sơn móng tay hồng nhạt trên tay, đột nhiên cô thấy có chút mới mẻ.
Cô cởi chiếc áo vàng nghệ đã mặc được nửa, lấy ra từ tủ quần áo một chiếc váy dài hoa nhí vẫn còn mới.
Dù sao hôm nay cũng vào thành, ăn mặc xinh đẹp một chút cũng không sao cả.
Trước khi xuất phát, Lị Tu kiểm tra lại danh sách mua sắm, kiểm kê kỹ lưỡng số dược tề mang theo để bán, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô mang theo bữa sáng rời nhà.
Thị trấn có cửa hàng cho thuê xe ngựa và ngựa, vì cần mang dược liệu về nên cô luôn thuê cả xe lẫn người đánh xe, và mời một hộ vệ hộ tống.
Tính cả thời gian đi lại và xử lý mọi việc thì cần ba ngày. Trấn Lục Bảo Thạch không có Truyền Tống Trận, cũng không thể dùng quyển trục truyền tống, nên việc ra ngoài khá bất tiện. Tuy vậy, Lị Tu vẫn thích cuộc sống yên bình ở đây, xung quanh núi có rất nhiều loại thảo dược thường dùng, điều này còn quan trọng hơn cả giao thông thuận tiện đối với cô.
Lị Tu trả tiền thuê xe và thuê hộ vệ. Bình thường cô sẽ ngồi trong xe ngựa đọc sách, còn hộ vệ sẽ điều khiển xe chở cô thẳng đến thành Onorton. Nhưng hôm nay tâm trạng khá tốt, cô không ngồi trong xe mà cùng nữ kỵ sĩ Elvie ngồi ở phía trước xe ngựa, vừa đi vừa trò chuyện.
Elvie là kỵ sĩ giỏi nhất ở trấn Lục Bảo Thạch. Mỗi lần Lị Tu vào thành đều sẽ mời Elvie làm hộ vệ, hai người cũng xem như đã quen biết thân thuộc.
Rời khỏi trấn Lục Bảo Thạch, Elvie có vẻ hơi thất thần, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Lị Tu một cái.
Lị Tu cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng có chút bất an. Do dự một lúc lâu, khi Elvie lại nhìn về phía mình, cô không nhịn được hỏi:
“Trên người tôi có gì không ổn sao?”
Elvie định nói lại thôi, do dự trong chốc lát rồi mới lên tiếng:
“Tôi nghe nói hôm qua cô đến… tiệm nail kia.”
Lị Tu thở phào một hơi, cô còn tưởng là trên người mình có vấn đề gì. Cô thản nhiên thừa nhận:
“Đúng vậy, tôi có đến tiệm nail.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Elvie lộ ra vẻ tò mò:
“Vậy rốt cuộc cái tiệm đó là làm gì? Nghe nói nó đột nhiên xuất hiện, chủ tiệm còn là một nữ vu rất lợi hại?”
Trong trấn có rất nhiều lời đồn về tiệm nail đó, hầu như ai cũng nghe qua vài phiên bản khác nhau, nhưng đều không có thông tin cụ thể nào xác thực.
Hôm qua có người nói hai người đàn ông kỳ lạ, có phần đáng sợ, cùng Lị Tu vào cửa tiệm đó. Càng nhiều lời đồn thì càng không rõ ràng.
Elvie hôm qua đi uống rượu, nghe được cả buổi đầy những lời bàn tán. Sáng nay đúng lúc nhận nhiệm vụ hộ tống Lị Tu, nên càng muốn nghe chuyện rõ ràng hơn.
Nghe vậy, Lị Tu thấy buồn cười, nhưng cũng hiểu cho tâm lý của Elvie.
Trước khi đến tiệm nail, cô cũng từng tò mò đến mức phát sợ.
Lị Tu đưa tay lên, để lộ ngón tay của mình, mỉm cười giải thích:
“Chủ tiệm là người làm đẹp móng tay. Không phải nữ vu gì cả, tính cách cũng rất tốt. Tôi chỉ đến đó làm một bộ mỹ giáp thôi.”
Elvie liền dừng xe ngựa, nắm lấy tay Lị Tu xem kỹ, không có dấu vết ma pháp nào cả, quả thật chỉ là được sơn móng tay.
Tuy nhiên… màu sắc này thật sự rất hiếm thấy, kỹ thuật nhuộm cũng hoàn toàn khác với kiểu thông thường.
Tay Lị Tu trắng trẻo, thon nhỏ, hôm nay lại mặc váy hoa dài, kết hợp với lớp móng tay màu hồng nhạt dịu dàng kia, nhìn thật sự đáng yêu muốn ch.ết.
“Tôi cũng có thể làm không?” Gần như không suy nghĩ, Elvie thốt lên theo bản năng.
Là một kỵ sĩ, ngày ngày cầm kiếm, ý thức được bản thân vừa nói gì, Elvie lập tức có chút hối hận:
“Thôi, tôi chỉ hơi tò mò thôi.”
Kỵ sĩ mà còn sơn móng tay gì chứ, nghe cũng kỳ kỳ…
Lị Tu lại rất vui mừng:
“Cô cũng thích à? Không cần lo lắng đâu! Ở tiệm có rất nhiều mẫu mã, chắc chắn sẽ có kiểu hợp với phong cách của cô.”
Elvie vẫn còn hơi ngại ngùng. Lị Tu liền kể cho cô nghe chuyện của Tư Kim và Harold.
Nghe đến việc cả nam rồng cũng đến tiệm làm móng tay, sự tò mò của Elvie lại trỗi dậy dữ dội hơn bao giờ hết.
Đợi khi từ thành Onorton quay về, nhất định cô sẽ ghé tiệm nail!
Tại tiệm nail.
Lộ Dao đang “vật lộn” với Harold. Móng tay đã sơn xong phần nền và lớp phủ màu, nhưng đang mắc kẹt ở phần chi tiết trang trí.
Harold đem cả đống đá quý đặt lên bàn, bảo Lộ Dao trang trí móng cho hắn.
Lộ Dao nhìn đống hồng ngọc, lục bảo thạch, tinh thể tím, lam tinh thạch… trầm mặc. Viên nhỏ nhất trong số đó còn to hơn cả bàn tay hắn. Cầm lên thì nặng như muốn rơi khỏi tay. Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu rồng này đang nghĩ gì.
Harold đưa ngón tay chọc cô một cái:
“Sao vậy? Làm tiếp đi chứ.”
Lộ Dao trong mắt đầy bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định giải thích lại lần nữa:
“Harold, anh nhìn xem, mấy viên đá quý này còn to hơn cả tay anh. Không thể nào gắn lên móng tay được đâu.”
Harold dùng đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm cô:
“Tôi muốn mỹ giáp còn đẹp hơn Tư Kim, nhất định phải dùng mấy viên đá quý này!”
Lộ Dao: “……”
Trông thông minh vậy mà lại cố chấp thế này…
“Chỉ còn một cách thôi,” Lộ Dao thở dài, đưa tay cầm lấy một viên hồng ngọc:
Nam Cung Tư Uyển
“Biến thành mảnh nhỏ rồi gắn lên móng.”
Harold lập tức giật lại viên đá quý, ôm vào ngực:
“Không được!”
Rồng là sinh vật tham lam nhất, sao có thể phá hỏng báu vật của mình?
Lộ Dao: “…… Vậy thì, trừ phi anh có cách làm cho chúng thu nhỏ lại, tôi mới có thể gắn lên móng tay.”
Harold lập tức sáng mắt, giơ tay vẽ một ma pháp trận về phía đống đá quý. Trận pháp lơ lửng giữa không trung, dần mở rộng ra. Một quầng sáng đen bao trùm lấy mấy viên đá, rồi dưới ánh mắt trần tục có thể nhìn thấy, chúng bắt đầu… thu nhỏ lại.
“Là như thế này sao?” Harold hỏi.
Đây… là ma pháp sao?
Cũng quá hay đi chứ!
Lộ Dao cẩn thận nhặt lên một viên hồng ngọc đã được thu nhỏ, giờ to cỡ hạt gạo, lấp lánh ánh sáng yêu dị. Nhưng… vẫn nặng đến mức gần rơi khỏi tay cô.
Mặc dù thể tích đã thu nhỏ, nhưng trọng lượng thì vẫn không thay đổi. Với tình trạng đó, keo dán thông thường chắc chắn là không dính nổi phải không?
【 Tiêu hao 100,000 điểm giá trị nhân khí, đổi lấy một lọ keo dán đá quý ma pháp chuyên dụng dành cho cự long. Có muốn đổi không? 】
Lộ Dao: “…… Đổi.”
Nửa tiếng sau, Lộ Dao mệt đến thở hồng hộc, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ yêu cầu của Harold.
Mấy viên đá quý kia quá nặng, nhíp kẹp không nổi, đẩy cũng không xong, cô chỉ có thể dùng tay không đặt từng viên lên móng Harold, rồi còn phải điều chỉnh cực kỳ cẩn thận mệt đến muốn rã rời.
Theo lời hệ thống, Harold là một Tiểu Hắc Long, bản thân hắn dường như cũng cực kỳ yêu thích màu đen. Hắn chọn nền móng màu đen pha bạc, rồi bắt đầu chọn từng loại đá quý để gắn lên.
Lộ Dao làm cho hắn một bộ móng tay chuyển màu từ gốc đến đầu móng: từ đen nhạt đến đen đậm, từng lớp chồng lên nhau. Phần một phần ba đầu móng dùng sơn mắt mèo màu bạc để tạo hiệu ứng sao trời lấp lánh.
Trên mỗi ngón tay lại điểm xuyết thêm những viên đá quý đủ màu, đủ kích cỡ, khiến cả bàn tay trông chẳng khác nào một hộp báu vật, lấp lánh đến mức người ta không mở nổi mắt ra.
Mặc dù thoạt nhìn có vẻ là dán lung tung, nhưng Lộ Dao thật ra đã bỏ rất nhiều tâm tư vào việc phối màu và bố cục. Bộ mỹ giáp này rực rỡ đến cực điểm, nhưng nhìn kỹ lại không hề phô trương tục tằn, ngược lại rất sang trọng.
Có lẽ bởi vì tất cả đá quý đều là hàng thật, sau khi thu nhỏ lại lại càng sáng bóng, đến mức chính Lộ Dao cũng có chút không muốn buông tay. Cô nâng tay Harold lên ngắm một hồi, sau đó lấy điện thoại ra chụp lia lịa.
Harold thì dĩ nhiên là đắc ý vô cùng. Hắn còn giơ tay vẫy vẫy liên tục, chỉ để ngắm hiệu ứng ánh sáng từ các viên đá phản chiếu theo từng góc nhìn khác nhau, đến nỗi khoé miệng cũng nhếch không kiềm được.
Hắn quả nhiên là thiên tài! Ai mà ngờ có thể nghĩ đến việc dùng đá quý để trang trí móng tay, còn sáng hơn cả mấy vật liệu lặt vặt mà chủ tiệm hay dùng.
Lúc này, cửa tiệm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Tư Kim bước vào, nhìn thấy Harold cũng không ngạc nhiên lắm:
“Tôi đã đợi cậu ở vùng hoang dã Hắc Sơn cả một buổi sáng đấy!"