Cẩm Nang Kinh Doanh Cửa Hàng Ở Dị Giới

Chương 35



Đầu bếp là vị trí cô đã tuyển suốt mà chưa tìm được người ưng ý, không ngờ lần này lại tự có người đến gõ cửa.

 

Tuy nhiên, Lộ Dao không nhận ngay mà đặt ra một bài kiểm tra đơn giản: Giao cho Toàn Thắng Cử phụ trách nấu cơm trưa cho nhân viên, bếp và nguyên liệu để anh toàn quyền sử dụng.

 

Toàn Thắng Cử vui mừng khôn xiết, vừa vào bếp đã thấy nguyên liệu tươi ngon bày trên giá, đôi mắt anh ta như phát sáng.

 

Đã lâu không đứng bếp, nhưng vừa đặt chân vào khu bếp, anh đã quyết định phải dốc toàn bộ tay nghề để được nhận.

 

Lộ Dao đóng gói xong phần ăn bán trưa, quay lại xem Toàn Thắng Cử nấu nướng.

 

Thanh niên mang tạp dề, xắn tay áo cao, thao tác thành thạo từ thái rau đến nêm nếm, động tác xào nấu liền mạch, gọn gàng.

 

Món đầu tiên ra lò, Lộ Dao nếm thử một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên.

 

Cô vốn tự tin vào tay nghề của mình, vì cô thích ăn, thích nghiên cứu công thức và tự mình nấu nướng.

 

Vậy mà tay nghề của Toàn Thắng Cử khiến cô rất hài lòng: d.a.o cắt tinh tế, kỹ thuật xào rau và nêm nếm rất chuẩn, màu sắc, hương vị, trình bày đều đạt tiêu chuẩn.

 

Lộ Dao không ngần ngại khen:

“Ngon!”

 

Tiểu Gia đi ngang qua, cô gọi cậu lại, đưa mâm đồ ăn cho nếm thử tay nghề của Toàn Thắng Cử:

“Thế nào?”

 

Tiểu Gia ăn hai miếng, hơi do dự, rồi nói:

“Ăn ngon thì có ngon… nhưng không ngon bằng đồ cửa hàng trưởng nấu.”

 

Toàn Thắng Cử có phần căng thẳng, cũng nếm một miếng rồi gật đầu:

“Thật sự không bằng đồ cửa hàng trưởng.”

 

Lộ Dao buồn cười, cả hai người này đều là cáo già, cô phất tay cười nói:

“Không cần căng thẳng. Đồ anh nấu rất ngon, tôi thấy đủ tiêu chuẩn rồi.”

 

Toàn Thắng Cử cố gắng kìm nén sự vui mừng, xác nhận lại:

“Ý cô là……”

 

“Tôi tuyển anh.” Lộ Dao đáp.

 

 

【 Tiệm ăn vặt của Lộ Dao đã tuyển thành công năm nhân viên, chính thức có quy mô sơ bộ, thăng cấp thành cửa hàng năm sao. Mong chủ tiệm tiếp tục cố gắng! 】

 

【 Tốn 5 vạn điểm giá trị nhân khí có thể nâng cấp dị không gian thành nhà lầu hai tầng. Có muốn nâng cấp không? 】

 

Hiện tại tiệm ăn vặt lượng khách rất lớn, dù mới mở rộng không gian cách đây không lâu nhưng vào khung giờ cao điểm vẫn chật như nêm.

 

Gần đây, các buổi livestream giúp Lộ Dao thu được rất nhiều quà tặng, giá trị nhân khí dồi dào, đủ điều kiện để suy nghĩ về việc nâng cấp.

 

Sau khi nâng cấp, lầu trên có thể mở khu bán cà phê, trà và bánh ngọt, còn lầu dưới tiếp tục giữ mô hình tiệm ăn vặt không cần phân chia giờ sáng hay chiều nữa.

 

 

Sau khi cân nhắc kỹ, Lộ Dao quyết định chọn “Thăng cấp”.

 

Tuy nhiên, việc nâng cấp sẽ khiến cửa hàng phải đóng cửa bảo trì trong vòng 12 tiếng, không thể thực hiện ngay lập tức.

 

Ba ngày sau, cô đã dự định tung ra món phở mới, thế là dứt khoát gộp cả việc nâng cấp và ra món mới vào cùng một đợt, tiện thể livestream quảng bá, tiếp tục nâng cao danh tiếng cho tiệm ăn vặt.

Nam Cung Tư Uyển

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trưởng tàu Cao Dương ngồi trên đoàn tàu điện ngầm do chính mình thiết kế, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh chóng qua ô cửa sổ, chán đến mức… pha lẫn chút tuyệt vọng.

 

Anh đã mất 5 năm để xây dựng hệ thống tàu điện ngầm phủ khắp 13 khu.

 

Mọi người rất thích những đoàn tàu do anh điều hành, cũng thích ngồi tàu dạo vòng quanh các khu vực như thể đang lang thang mãi trong cuộc đời mình.

 

Mỗi ngày, Cao Dương cũng lên tàu của chính mình, chọn tuyến khác nhau để đi đến những khu vực khác nhau.

 

Anh đã đi hết cả 13 khu vực, nhưng trước sau vẫn không thể tìm ra nơi mà mình muốn xuống.

 

Tất cả các nơi… đều giống nhau.

 

Thế giới này, tất cả con người đều là những linh hồn mang chấp niệm chưa thể siêu thoát.

Thế giới này không có sự sống thực sự, thời gian đã ngừng trôi từ lâu.

 

Bọn họ bị nhốt trong một thế giới hoang vắng, không thể rời đi, cũng không thể tự mình quyết định nơi xuống trạm.

 

 

Lúc này, một nhóm người bỗng xuất hiện trong tầm mắt Cao Dương.

Hôm nay anh đang ngồi trên chuyến tàu từ khu E đến khu A.

 

Dường như mỗi ngày, vào giờ này, luôn có một nhóm người lên tàu từ trạm này, sau đó xuống ở trạm 99, khu A.

 

Những người này thần sắc mộc mạc, ánh mắt trống rỗng, đều là bệnh nhân mắc “ chứng thất hồn”.

 

Việc này thật kỳ lạ, từ khu E đến khu A không phải gần, mà người mắc thất hồn thường không thích di chuyển, cũng không thích giao tiếp.

 

Thế mà gần đây, những bệnh nhân này lại tụ tập thành nhóm cùng đến khu A?

 

Cao Dương bỗng sinh ra hứng thú với điểm đến của họ, anh bước đến, định bắt chuyện thử xem.

 

Những bệnh nhân thất hồn đều mặc đồng phục giống nhau, ngồi thành một hàng, bên cạnh là hai nhân viên y tế đi cùng chăm sóc.

 

Không ai trong số bệnh nhân phản ứng gì với Cao Dương, chỉ có một y tá ngồi cạnh nghe thấy câu hỏi của anh, mỉm cười giải thích:

 

“Chúng tôi đang đưa họ đến tiệm ăn vặt cạnh Nhạc Viện 99, khu A, để điều trị.”

 

Cao Dương chớp chớp mắt:

“Điều trị cái gì cơ?”

 

Y tá:

“Chứng thất hồn.”

 

Cao Dương ngạc nhiên:

“Tiệm ăn vặt mà cũng trị được chứng thất hồn á?”

 

Y tá vẫn mỉm cười, bình thản đáp:

“Những tiệm khác thì tôi không biết, nhưng tiệm ăn vặt ở tầng 99 kia thì đúng là trị được thật.

Chúng tôi ngày nào cũng đưa bệnh nhân đến đó ai ăn xong cũng hồi phục, đều được xuất viện.”

 

Cao Dương ngẩn người, vì anh không phân biệt nổi y tá này đang nói đùa hay nghiêm túc.

 

 

Khi đoàn tàu dừng lại ở trạm 99, khu A, Cao Dương như bị ma dẫn lối, cũng đi theo đám bệnh nhân thất hồn chứng kia bước xuống tàu…

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com