"Chà chà, ra đây là bạn gái của chế Winnie hả~"
"Bắt mắt ghê luôn á ~"
"Cũng không tệ lắm nhỡ."
"....hi~~~"
Trong phòng, đáng ra chỉ có hai người thì giờ thêm năm thím zịt giời với năm phong cách khác nhau, tuy phương thức biểu đạt không giống như chung quy đều là khen bạn gái của ai đó nhìn thật thích mắt.
Cảnh tượng hai vị mỹ nhân nhìn nhau cười đẹp tựa tranh vẽ, nhưng chả biết làm sao mà hai động vật nhỏ chưa biết sự đời là Thái Thư Trí và Quý Hân Di lại không biết thưởng thức, ngược lại còn không ngừng run rẩy. Nụ cười này....hai người bọn họ trông thấy nhiều lần lắm rồi, vốn đã khắc ghi hậu quả khi trông thấy nụ cười này từ thuở sơ khai rồi.
Vậy nên Lâm Thi Dĩnh mới từ phòng bếp đi ra đã thấy cảnh Quách Vũ Nhàn và Hàn Duẫn Nghiên say đắm nhìn nhau, còn Thái Thư Trí và Quý Hân Di lại dùng ánh mắt sợ hãi cầu cứu.
"Đúng là đội trưởng Ry nhà mình mắt rất tốt.!"
Giọng nói êm ái vang lên phá giải bùa chú, Lâm Thi Dĩnh đứng bên cửa nhà bếp không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát, cô quay đầu, nhìn về người ngày thường ngoan ngoãn nhất đội, bất đắc dĩ nói "Mộng Âm, đâu cần phải đem hai chữ kia nói ra như vậy." Có trong tư tưởng là tốt rồi, không cần phải nói toẹt móng heo như vậy.
Từ Mộng Âm mỉm cười, giọng nói dịu dàng trong trẻo, mém chút làm cho người ta không nhận ra cô nàng đảm nhiệm chức rapper trong đội.
"Chị Thi Dĩnh, ngày thường chị không phải cũng như vậy sao?"
Hai thành viên nhỏ nhất đội bắt đầu phương thức đùa giỡn quen thuộc.
Nhưng dù có như thế nào thì chân mày của Lâm Thi Dĩnh vẫn nhíu chặt, mặt cô nhắn nhúm, mắt liên tục đảo qua lại nhìn đồng đội của cô. Tuy lòng đã có chút thả lỏng nhưng lại có thêm nhiều phần tự trách.
Hàn Duẫn Nghiên làm sao không nhìn ra người thương của nàng đang không ngừng suy nghĩ lung tung đây? Vì vậy nàng khe khẽ thở dài.
Tuy âm thanh ai oán nhỏ xíu nhưng vẫn không qua được tai Lâm Thi Dĩnh, cô tự chấn tỉnh lòng lại, vặn vẹo quay đầu như muốn nói gì đó, nhưng mà Hàn Duẫn Nghiên lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ đối với cô...
Ủa? Sao phản ứng gì ngộ vậy nè??
Hàn Duẫn Nghiên trước là thở dài, sau thừa dịp đối phương sửng sờ chưa hết liền nhẹ nhàng nói. "A Dĩnh, cậu không thấy cứ lo tới lo lui lại càng thêm có lỗi với đồng đội của cậu sao? Cậu nghĩ rằng rút khỏi đội là chuyện nên làm sao?"
Đúng. Rút khỏi đội, trừ Hàn Duẫn Nghiên ra thì mấy thím đồng đội kề vai sát cánh năm sáu năm với cô ai cũng cảm nhận được ý nghĩ của cô, mặc dù ý nghĩ đó không khả thi lắm.
Há to miệng, nhưng lại không biết nói gì, Lâm Thi Dĩnh lúng ta lúng túng, bị người ta nói ra dự định trong lòng luôn có chút nhột nhột.
Hàn Duẫn Nghiên không nói gì nữa, chỉ quăng cho Quách Vũ Nhàn một "ánh mắt".
Hửm?? QUÁCH VŨ NHÀN???
Nãy giờ Lâm thi ngồi bên cạnh hai người mà, nên ánh mắt này cô nhìn thấy hết ấy, cô quay đầu, tò mò dòm ngó đồng đội của mình một chút, sau đó lại dòm chằm chằm Hàn Duẫn Nghiên, biểu hiện lập tức nghiêm túc. Sau đó...
Cô mở miệng.
Nhưng thề là không ai có thể tưởng tượng được, chuyện cô nói và chuyện lúc nãy, mé* có chút liên quan nào....