Cái Bẫy Hoàn Hảo
“Cô nói thật chứ?”
“Mẹ anh từng gặp Lâm Diệu rồi, cứ theo địa chỉ này mà xem là biết thật hay giả.
Tôi không đi đâu cả, các người cứ canh ở đây.
Nếu tôi nói dối, tùy các người xử lý.”
Em chồng sờ cằm, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Mẹ chồng vỗ lưng con trai mắng to:
“Anh mày chưa c.h.ế.t đâu!”
“Nhưng sống vậy khác gì chết? Thà c.h.ế.t còn hơn!”
“...”
Với gia đình thế này, Cao Dương Vũ thật sự không còn chút hy vọng sống.
Em chồng hành động rất nhanh.
Ngay trong ngày, anh ta đến biệt thự chặn đường Lâm Diệu.
“Cô là Lâm Diệu đúng không? Dọn ra đi.
Đây là nhà anh tôi, bây giờ gia đình chúng tôi thu hồi rồi.”
Lâm Diệu chỉ nghe Cao Dương Vũ nói em trai mình là người vô lại.
Không ngờ lại là loại cầm thú đến mức giành nhà như vậy.
Cô ta lườm anh ta sắc lẹm:
“Anh là cái thá gì?
Căn nhà này anh Cao mua cho tôi, liên quan gì đến anh!”
“Đồ vô học biến đi! Nhìn thấy anh tôi tôi phát ói!”
Nghe vậy, em chồng nổi điên, túm tóc Lâm Diệu, tát liên tiếp hai cái vào mặt cô ta:
“Con đàn bà rẻ tiền mà còn dám mắng tôi?
Cô là cái thá gì?
Chị dâu tôi vẫn còn ở nhà đấy!”
Lâm Diệu cắn một phát vào vai em chồng.
“Anh đừng hòng có nhà, cũng đừng mơ lấy tiền!
Anh trai anh đã lập di chúc rồi. Khi anh ấy chết, nhà cửa và tiền bạc đều thuộc về con trai tôi!”
Em chồng khựng lại:
“Di chúc? Con trai? Cô nói gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh còn hỏi? Ý tôi là anh trai anh chẳng để lại đồng nào cho anh!
Anh ấy đã viết di chúc, toàn bộ tài sản thuộc về con trai tôi.”
“Còn chị dâu anh á? Bà ta chỉ là con gà mái không biết đẻ!
Tôi giúp nhà anh có người nối dõi, các người nên cảm ơn tôi!”
Em chồng vốn ngang ngược, lần đầu bị chặn họng không nói được gì.
Anh ta tiến tới, túm tóc Lâm Diệu kéo ra giữa đường.
“Đồ tiểu tam mà còn ngẩng mặt cãi à?
Mọi người mau quay phim! Nhìn bộ dạng trơ trẽn của con này đi!”
Đám đông vây quanh, ai nấy lôi điện thoại ra quay.
Lâm Diệu ôm mặt toan chạy trốn, nhưng bị em chồng kéo lại.
Xé rách váy trắng, lộ nửa mông.
“Chạy gì? Sợ người ta biết cô làm tiểu tam à, Lâm Diệu?”
Tên cô ta được hô lớn giữa phố, chẳng còn gì để giấu.
Lâm Diệu lao tới cắn mạnh tay em chồng.
Em chồng đau đến hét toáng, đẩy ngã rồi tát liên tục.
Hai người đánh nhau dữ dội, đám đông vừa quay clip vừa bàn tán:
“Tôi cứ thắc mắc sao cô ta ngày nào cũng một mình chăm con, tưởng thương thật.
Ai ngờ là tiểu tam!”
“Nhìn bề ngoài tử tế vậy mà hóa ra rác rưởi!”
Ở nhà, tôi vừa xem video do bạn thân gửi, vừa cười không nhặt được miệng.
Lâm Diệu mãi không quay lại, bảo mẫu sợ chuyện xảy ra nên dẫn con ra xem.
Cậu bé ấy giống Cao Dương Vũ y đúc, nên em chồng tôi ngay lập tức nhận ra.
Anh ta giật đứa trẻ lên, giơ cao đầu:
“Cô nói anh tôi để lại hết tài sản cho con cô à?
Nếu nó c.h.ế.t thì sao?”
Lâm Diệu thấy vậy lập tức phát điên, lao tới cầu xin:
“Xin anh! Làm ơn đưa con tôi lại đây!”
Em chồng cười lạnh, giơ đứa trẻ cao hơn.
Tiếng khóc thất thanh của cậu bé khiến đám đông tụ tập đông hơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com