Tinh Nặc ở cửa hàng văn phòng phẩm đã chọn một cục tẩy hình ô tô nhỏ, vui vẻ nắm tay anh trai về nhà.
Chiếc xe điện mini dừng lại ở tầng hầm B1, giữa hàng loạt xe điện, hình dáng vịt vàng của chiếc xe này nổi bật một cách đáng yêu và khác biệt.
Sáng thứ hai, Thẩm Bạch Chu chở em trai đi học bằng chiếc xe điện mini.
Hai ngày nay trời có chút lạnh, Tinh Nặc khoác thêm áo ngoài, đội lên đầu một chiếc mũ len tròn tròn.
Bé giấu tay vào trong khăn quàng cổ, ngồi phía trước xe điện, trên mặt còn đeo chiếc khẩu trang in hình gấu nhỏ.
Khi đến trước cổng nhà trẻ, cô giáo Tống thấy Tinh Nặc được chở đến bằng xe điện, cười tươi đi ra dắt bé xuống xe.
"Hôm nay Tinh Nặc được đi xe đến trường nha."
Tinh Nặc gật đầu mạnh, kéo khẩu trang xuống để lộ đôi môi hồng nhạt, khuôn mặt tươi tắn nở nụ cười rạng rỡ.
"Dạ đúng rồi ạ, anh trai của con biết chạy xe điện đó, chạy nhanh lắm luôn."
Hôm nay, Tinh Nặc là người đầu tiên đến lớp.
Cô giáo Tống khen bé một câu giỏi quá, xoa nhẹ chiếc mũ len tròn tròn của Tinh Nặc rồi dắt bé vào lớp.
Tinh Nặc vẫy tay chào anh trai, đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng rồi bước đi.
Thẩm Bạch Chu thì đội lại mũ bảo hiểm hình vịt vàng, tiếp tục chầm chậm lái xe về phía trường cấp ba cách đó hai con phố.
Năm nay cậu đã lên lớp 12, nhưng thành tích học vẫn luôn nằm ở nhóm cuối lớp.
Cũng may là Thẩm Bạch Chu có vẻ ngoài "ngầu" kiểu đại ca học đường, lại không gây sự hay chống đối thầy cô. Cùng lắm là khi công bố điểm, cậu tỏ ra hơi cáu rồi sau đó ngồi lặng im nhìn chằm chằm vào con số điểm của mình, mặt trầm ngâm.
Các thầy cô cũng đã quen với việc Thẩm Bạch Chu ít nói, ít giao tiếp, không gây rối nên cũng thấy yên tâm phần nào.
Ngày nào đi học cậu cũng nghiêm túc, chỉ là trí thông minh có hạn nên dù cố gắng vẫn không theo kịp người khác.
Nam sinh ngồi trước quay đầu lại trêu: "Ê Thẩm Bạch Chu, cậu mua xe điện hả? Mà còn là xe dễ thương nữa chứ."
Bên cạnh có nữ sinh thấy vậy cũng chen vào. Dù Thẩm Bạch Chu học không giỏi, tính cách trầm lặng, nhưng ngoại hình lại rất đẹp trai nên rất nổi tiếng trong trường.
Không ít nữ sinh ngầm "crush" cậu, còn đăng ảnh lên diễn đàn trường trong mấy bài viết "soái ca học đường" để mọi người cùng ngắm.
"Tui mấy hôm trước cũng thấy mẫu xe điện đó, lúc đầu thấy nó hơi trẻ con... nhưng nhìn cậu đi thì lại thấy hợp ghê."
Cô gái vội vàng chữa lại vì sợ lỡ lời.
Thẩm Bạch Chu chỉ "ừ" một tiếng, dùng bút chọc vào sách vở, chống cằm nhìn lơ đãng.
"Đúng là dễ thương thật, tiện đưa đón em trai tôi."
Cả lớp đều biết cậu là kiểu người cực kỳ yêu thương em trai, nên có người hùa theo: "Ha ha, em trai cậu cũng học ở nhà trẻ gần đây đúng không? Tôi thấy nó ngồi trước xe điện, ngoan cực kỳ."
Ngay lập tức, Thẩm Bạch Chu cười rạng rỡ, khóe môi cong lên, lông mày cũng nhướn lên, như kiểu "mọi người thật có mắt nhìn".
"Em tôi vốn dĩ đã rất ngoan rồi, chưa bao giờ làm ầm ĩ cả."
Chỉ khi nói về em trai, Thẩm Bạch Chu mới trở nên nói nhiều hơn bình thường.
Chuông vào lớp vang lên.
Trong khi đó, ở lớp mẫu giáo nhỏ của Tinh Nặc, cô giáo thông báo một chuyện quan trọng: "Thứ sáu tuần này, chúng ta sẽ đi công viên nước để học thêm về các loài sinh vật biển. Các bạn nhỏ nhớ về nhà chuẩn bị trước nha!"
Phía dưới đám trẻ cùng reo lên một tiếng lớn, vui sướng không kiềm chế được.
"Công viên nước! Con muốn dẫn chó con của con đi theo!"
"Mẹ con có đi được không cô?!"
"Con sẽ dẫn chị gái đi cùng, chị xinh lắm luôn!"
Một bé chỉ được đi cùng một người lớn, nhưng Tinh Nặc lại chống cằm suy nghĩ, nếu được dẫn theo hai người thì tốt biết mấy.
Như vậy ba ba và hai anh trai của bé có thể cùng nhau đi chơi với bé rồi.
Đến giờ ăn trưa, hôm nay hiếm lắm Tinh Nặc mới chịu ăn hết phần thịt mà mình không thích, bê bát cơm nhỏ sạch trơn đi tìm cô giáo Tống.
"Cô ơi, con ăn hết rồi nè."
Cô giáo Tống vô cùng bất ngờ, nhìn vào bát cơm sạch bong, còn phải "ôi chao" mấy tiếng vì ngạc nhiên.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi sao, Tinh Nặc lại chịu ăn hết cả thịt luôn cơ đấy!"
Tinh Nặc đỏ mặt ngượng ngùng, hai tai cũng ửng hồng, đôi mắt long lanh ánh nước. Bé đặt cái bát cơm nhỏ xuống cạnh cô giáo Tống.
"Cô Tống ơi, con ăn hết cả thịt rồi nè, vậy có thể cho ba ba với anh trai của con cùng đi công viên nước được không ạ?"
Cô Tống lúc này mới hiểu vì sao hôm nay Tinh Nặc lại ngoan như vậy.
Cô không nhịn được cười, lắc đầu: "Không được đâu, chuyến đi này mỗi bạn nhỏ chỉ được đi với một người lớn thôi con ạ."
Nếu cho nhiều người thân cùng đi, sẽ rất dễ làm cho buổi đi chơi bị lộn xộn mất trật tự.
Không thể dẫn cả ba ba và hai anh trai cùng đi, Tinh Nặc thở dài rồi quay lại ngồi vào chiếc ghế nhỏ của mình.
Bên cạnh là cậu mập vừa ăn xong, tay chắp sau lưng tiến đến, chuẩn bị lấy phần thịt trong bát của Tinh Nặc như thường lệ.
Nhưng nhìn thấy trên bàn của Tinh Nặc chẳng còn cái bát nào, cậu mập nổi giận: "Ai ăn mất phần thịt của Tinh Nặc rồi?! Có biết đó là phần thịt của tớ không hả?!"
Một bé khác đang ăn vui vẻ nghe vậy thì nhếch môi lên, quay sang cậu mập hừ một tiếng: "Có mỗi cậu là bắt nạt Tinh Nặc! Tinh Nặc tự ăn hết rồi đấy! Không cho cậu đâu!"
Cậu mập lắc đầu, đập tay lên bàn, giọng nói to hơn hẳn: "Không thể nào!"
Tinh Nặc làm sao mà ăn hết thịt được chứ!
Tinh Nặc chỉnh lại khăn quàng, lau tay rồi ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu mập và đáp: "Tớ tự ăn hết mà."
Thường ngày hay có thêm mấy miếng thịt còn dư lại, mà hôm nay chẳng còn gì, cậu ta tức đến phát điên.
Cậu ta nghiến răng, nhìn vào đôi mắt đen láy của Tinh Nặc, cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi chạy đi lấy thịt trong bát của bạn nhỏ khác.
Bạn nhỏ bị bắt nạt oa lên khóc to.
Cô giáo Tống vội vàng chạy đến, dắt cả cậu mập và bạn nhỏ kia ra ngoài, dạy dỗ một trận rồi mới cho cậu ta quay lại lớp.
Đến giờ ngủ trưa, Tinh Nặc ôm chiếc gối nhỏ của mình, nằm trên giường nhỏ, mắt nhìn xa xăm.
Không được đi cùng ba ba và các anh... vậy phải làm sao đây?
Gần đây Tinh Nặc lớn hơn một chút, nên cũng có thêm nhiều điều để suy nghĩ.
Bé kéo chăn đắp lại, chuẩn bị đi ngủ thì chợt nghe tiếng sụt sịt khe khẽ từ chiếc giường bên cạnh.
Sau một buổi sáng chạy nhảy vui vẻ, mấy bạn nhỏ đều đã ngủ say, phòng nghỉ yên tĩnh đến lạ. Chỉ có Tinh Nặc vẫn chưa ngủ, nên nghe thấy rõ tiếng ai đó đang kìm nén khóc.
Tinh Nặc bò dậy, ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện đó là giường của cậu mập.
Cậu ta đang nằm quay mặt vào trong, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi tí tách ướt cả khuôn mặt tròn xoe.
Dù không thích bị bắt nạt, nhưng Tinh Nặc cũng không thật sự ghét cậu ta.
Bé gãi gãi cổ rồi thở dài một cái, nhẹ nhàng trèo xuống giường, đi dép lẹp xẹp bước chậm đến cạnh giường cậu ta.
"Mập Mập, cậu khóc gì vậy?" Tinh Nặc che miệng lại, hỏi bằng giọng nhỏ xíu.
Cậu ta vội quay lưng lại, lau nước mắt rồi lí nhí nói: "Tớ không khóc."
Tinh Nặc "à" một tiếng rồi đưa con thú bông mà cô giáo Tống đặt trên đầu giường của mình cho cậu ta.
"Cậu nhớ ba à? Tớ cũng nhớ. Cho cậu mượn thú bông nè, ôm ngủ rồi sẽ đỡ nhớ hơn đó."
Tinh Nặc nhẹ nhàng đặt con thú bông lên đầu giường của cậu ta.
Cậu mập quay đầu lại, nắm lấy tóc con thú bông, mắt vẫn đỏ hoe, miệng chu chu nói: "Thật là con nít, tớ lâu rồi không chơi thú bông đâu."
Tinh Nặc không nói gì, chỉ ngáp một cái vì buồn ngủ rồi quay lại giường mình leo lên ngủ tiếp.
Đến giờ ăn nhẹ buổi chiều, cậu mập – người vừa khóc sưng cả mắt – bước tới mà chẳng nói gì, lặng lẽ đặt phần bánh kem phô mai của mình lên khay của Tinh Nặc.
Tinh Nặc đang ăn bánh kem, miệng thơm phức mùi ngọt, ngẩng mặt trắng như tuyết lên nhìn về phía cậu mập vừa đặt bánh kem xuống đã chạy đi mất.