An Tử Mặc ăn một trận đòn, không dám về nhà, đành theo Tinh Nặc về, cũng thở dài theo.
"Kế hoạch bán bánh quy tiêu rồi rồi, Tử Mặc, hay là cậu đổi sang làm thử công việc khác đi?"
An Tử Mặc sưng u một cục to trên đầu vì bị mẹ đập, gật đầu lia lịa rồi ngơ ngác hỏi: "Vậy tớ làm gì được bây giờ?"
Tinh Nặc nghĩ đến mấy ngày trước ba bé đem về cái lò nướng nhỏ cùng mấy món bánh đen sì cứng ngắc, mắt sáng lên.
"Hay là cậu thử làm bánh và bánh quy xem sao? Làm ngon thì còn đem về nhà được, mẹ cậu cũng sẽ không giận nữa!"
Mắt An Tử Mặc sáng rực lên, gật đầu mạnh hai cái.
"Ý hay đó! Đi thôi!"
Lục Thất không muốn đến nhà Tinh Nặc để đối mặt với mấy "quái vật" trong đó, bèn vẫy tay chào tạm biệt rồi lặng lẽ đi vào con hẻm nhỏ.
Tinh Nặc và An Tử Mặc lên thang máy, về đến nhà thì thấy chỉ có Thẩm Bạch Chu ở nhà, thắc mắc: "Anh ơi, ba ba đâu rồi?"
Thẩm Bạch Chu bắt chéo chân, lười biếng trả lời: "Ra ngoài rồi, chắc lát nữa mới về, tụi em làm gì đó?"
Tinh Nặc đã đứng lên ghế nhỏ, lấy cái thớt con thường dùng để xắt rau đem đặt lên bàn trà phòng khách.
"An Tử Mặc định làm bánh quy nhỏ."
Thẩm Bạch Chu nhìn An Tử Mặc mùa hè đen nhẻm như cục than, "ồ" một tiếng rồi hỏi: "Tụi em biết làm không đó?"
Tinh Nặc gãi cằm, hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: "Biết sơ sơ ha."
Khi nhớ lại cảnh ba ba làm bánh trước khi ra ngoài, Tinh Nặc đã chuẩn bị một cái thau nhỏ, đổ nước và bột mì vào trong.
"Bước đầu tiên là nhào bột!"
An Tử Mặc mang bao tay dùng một lần, tràn đầy tự tin nói: "Cái này để tớ lo! Nhất định sẽ thành công!"
Vài phút sau —
Tinh Nặc: "Cậu có cho hơi nhiều nước không vậy?"
An Tử Mặc gật đầu: "Sao bột lại không cứng lại thế này?"
An Tử Mặc lại kêu lên: "Ủa kỳ lạ, bao tay của tớ đâu rồi?"
Tinh Nặc nhìn bao tay bị trộn lẫn vào đống bột, không còn nhận ra nổi đâu là đâu, bắt chước vẻ mặt bất lực của Thẩm Bạch Chu, nhún vai thở dài.
"Tử Mặc, hay là bỏ đi."
An Tử Mặc không chịu thua, lục lọi trong thau bột một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm lại được chiếc bao tay biến mất.
"Đấy, thấy chưa, tớ tìm ra rồi!"
Tinh Nặc im lặng chớp mắt, cuối cùng đổ cả thau bột đi.
Thẩm Bạch Chu đứng bên cạnh quan sát từ nãy giờ, đôi mắt dài hẹp cong cong, chống cằm cười vui vẻ, nói: "Mấy trò này coi cũng vui ghê."
Tinh Nặc nghĩ một lát, ngẩng cái cằm trắng lên, buồn rầu thở dài: "Hay là chờ ba tớ về rồi nhờ ba chỉ cho cậu nha!"
Bé nghĩ đó là một ý kiến hay, vỗ tay cái đét, vui vẻ nói: "Ba tớ giỏi làm mấy món bánh lắm, dù bánh nướng ra đen thui nhưng không giống ai hết á!"
An Tử Mặc tưởng tượng tới người ba dịu dàng đẹp trai của Tinh Nặc, cảm thấy không thoải mái, căn bản không dám mở miệng trước mặt Thẩm Ôn.
"Không muốn không muốn! Tụi mình tự làm đi!"
Hai người lăn lộn nửa ngày, mặt mũi Tinh Nặc dính đầy bột mì, tóc tai cũng chẳng sạch sẽ gì, vừa lắc đầu là bột rơi lả tả như tuyết.
Mắt bé ngứa ngáy, dùng mu bàn tay dụi, làm luôn cả lông mi dính trắng xóa.
"Rồi, cuối cùng cũng nhào xong bột!"
Tốn gần nửa ngày, Tinh Nặc mệt bở hơi tai, cảm giác như không phải An Tử Mặc đi làm thử việc mà là chính bé đang đi làm.
Tinh Nặc thở hổn hển, nằm bẹp dí lên bụng Thẩm Bạch Chu đang ngồi xem, chà hết bột mì trên mặt lên quần áo cậu.
Thẩm Bạch Chu chẳng hề muốn động vào cái bé con toàn thân phủ đầy bột, chỉ dùng một ngón tay chọc vào trán Tinh Nặc, chỉ qua bên cạnh.
"Đừng nằm lên người anh, làm anh dính đầy bột rồi."
Tinh Nặc không vui, cố tình dụi đầu lên cổ cậu, tay chân ôm chặt lấy người anh trai như một con bạch tuộc con.
"Không đâu, anh nhìn tụi em rồi cười nhạo!"
Thẩm Bạch Chu bật cười, mắt cụp xuống ánh lên một tầng nước nhẹ, cảm giác xa cách trên người cậu dường như biến mất.
"Anh không có cười nhạo tụi em."
Chỉ là Tinh Nặc quá dễ thương, còn cẩn thận làm cho mình một cái mũ đầu bếp nhỏ nhỏ đội lên đầu, dù cả đầu dính bột cũng không sao.
Thẩm Bạch Chu bế Tinh Nặc lên, nhìn "thành phẩm" của hai đứa nhóc: bột mì trộn với đường, gắng lắm mới nặn ra một khối tròn tròn.
"Để anh làm cho."
Cậu đặt Tinh Nặc ngồi lên ghế, đứng trước bàn nhỏ bắt đầu nhào bột, chỉ vài động tác đã nặn ra được một khối bột mịn bóng.
An Tử Mặc đứng cạnh nhìn không chớp mắt, vỗ tay liên tục.
"Lợi hại quá đi!"
Tinh Nặc cũng không nhịn được, đung đưa hai chân, vỗ tay theo.
"Anh hai giỏi ghê luôn!"
Thẩm Bạch Chu chọc nhẹ vào trán bé con, tháo bao tay dùng một lần ra rồi nói: "Tiếp theo là để mấy đứa tự làm đó."
Tinh Nặc đáp "ừm" một tiếng, dùng tay nhỏ vỗ vỗ viên bột, nghĩ nghĩ rồi nắn viên bột thành một cục nhỏ, sau đó dùng khuôn ép cho dẹp xuống.
Một cái bánh quy nhỏ đơn giản thế là xong!
Hai đứa nhỏ làm rất hăng say, chẳng buồn quan tâm làm đúng hay sai, cứ thế nặn ra một mâm bánh nhỏ tròn tròn.
Tinh Nặc bưng mâm, cho mấy cái bánh vào lò nướng.
"Ba nói phải nướng kỹ một chút, như vậy mới chín đều."
Bé chỉnh nút lò tới mức cao nhất, không hề nhúc nhích rồi vỗ vỗ tay nói: "Được rồi, lát nữa sẽ có bánh quy ăn!"
Tinh Nặc mệt rã rời, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút. Bé ngồi xuống ghế sô pha, cầm một trái táo cắn ăn.
An Tử Mặc thì lo lắng lắm, vì đây là lần đầu tiên cậu nhóc nướng bánh quy, vừa hồi hộp vừa sợ hỏng.
Cậu nhóc đi tới đi lui trong phòng khách, Tinh Nặc ngẩng đầu nhìn, mắt suýt nữa hoa cả lên vì chóng mặt.
Ăn xong trái táo, cái bụng đói của Tinh Nặc lại réo. Trưa nay bé ăn được có vài miếng cơm, nhịn không nổi mà chạy ra xem lò nướng.
An Tử Mặc thì ăn rất ngon miệng, Thẩm Yến nấu món gia đình nhạt vừa phải nhưng vẫn đậm đà, khiến cậu nhóc quên mất mình đến để thử việc, ăn liên tục hai ba bát.
Tinh Nặc thấy lo lắng, vừa nghe tiếng "ting" từ lò nướng vang lên, lập tức ngẩng đầu khỏi bát cơm, chạy ngay lại.
"Nướng xong rồi!" Tinh Nặc kêu lên.
Qua lớp kính lò nướng trong suốt, Tinh Nặc thấy những chiếc bánh quy bên trong đen như than, linh cảm ngay có gì đó không ổn, nhưng vẫn cố nuôi hy vọng.