Căn phòng lại chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng như bạc ngoài cửa sổ rọi vào, soi sáng một góc phòng ngủ.
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên hư ảo.
Ninh Lạc bị vây trong không gian chật hẹp, xúc giác trở nên nhạy bén hơn hẳn, dải lụa mát lạnh mềm mại…
Lại khiến cậu cảm thấy như có một luồng nhiệt nóng bỏng lan tỏa.
Là nhiệt độ trong lòng bàn tay của Lộ Đình Châu.
Trong bóng tối, Ninh Lạc vẫn chuẩn xác bắt được ánh mắt hẹp dài đang cụp xuống của đối phương, hai ánh nhìn giao nhau trong không khí.
Cậu nhìn quanh quẩn một lúc, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại khát vọng trong lòng, khàn giọng nói: “Vậy thì… em, em muốn hết!”
“Trẻ con mới chọn, người lớn tất nhiên là lấy hết!“
Lộ Đình Châu cúi đầu hôn lên môi cậu, chiếc cổ trắng lạnh lẽo phơi bày trước mắt Ninh Lạc, còn có thể thấy mạch máu mờ mờ dưới da. Chiếc cổ áo sơ mi vốn chỉnh tề đã lộn xộn từ lâu, để lộ xương quai xanh tinh tế, đường nét trơn tru đẹp đẽ.
“Để anh giúp em…” Anh nắm lấy tay Ninh Lạc, chậm rãi dẫn dắt.
…
Thời gian như bị kéo dài vô tận, rồi lại co rút thành một điểm, chỉ còn những khoảnh khắc vụn vặt còn đọng lại.
Hình ảnh cuối cùng trước khi Ninh Lạc mất ý thức, là dưới ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, cậu thấy Lộ Đình Châu cúi người lại gần, yết hầu khẽ động khi gọi tên cậu, vết xước đỏ trên cổ anh nổi bật trên làn da trắng lạnh.
“Lộ Đình Châu…”
Cậu thì thào một tiếng, không biết anh có nghe thấy hay không, có đáp lại hay không, rồi mệt mỏi thiếp đi.
Cứ như thể cậu đã mơ một giấc mộng thật dài, được bao bọc bởi mùi hương quen thuộc, khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Cho đến khi có thứ gì đó mềm mềm dẫm lên mặt cậu.
Ninh Lạc lờ mờ tỉnh dậy, cứ tưởng là Lộ Đình Châu đang gọi mình, định giả vờ không nghe để ngủ tiếp, ai ngờ lại bị dẫm thêm phát nữa.
“Đừng có phiền, làm gì vậy…” Cậu khó chịu đưa tay ra, lại nắm phải một nắm… lông.
Ninh Lạc: !!!
Cậu lập tức giật mình tỉnh táo, mở choàng mắt ra—chạm phải đôi mắt tròn đen lay láy đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai cặp mắt trợn trừng nhìn nhau.
Ninh Lạc nhìn chú chó con nhỏ bằng bàn tay đang nằm kế bên gối mình, đầu óc lập tức đơ luôn.
Có vẻ ánh mắt cậu quá dữ, cún con cụp tai sợ hãi, từ từ lùi lại, mấy cái chân ngắn ngủn giẫm lên cái gối mềm không vững, bẹp một phát lật ngửa bốn vó, lộ cái bụng hồng hồng mềm mềm ra.
Bốn cái chân con giãy giụa trong không trung, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Trái tim Ninh Lạc như bị đâm một phát, ngay lập tức tan chảy.
Não bộ cậu rốt cuộc cũng chịu khởi động lại, nhanh chóng nâng cún con lên lòng bàn tay, hướng ra cửa hét to: “Anh! Anh ơi! Lộ Đình Châu!”
Lộ Đình Châu nhanh chóng xuất hiện ở cửa: “Sao vậy?”
Ninh Lạc thấy anh, ánh mắt đột nhiên không biết nên nhìn đi đâu.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, tóc đen còn ẩm ướt, áo choàng tắm màu đen khoác lỏng lẻo, thắt lưng buộc hờ hững, để lộ gần nửa lồng ng.ực.
Ninh Lạc nhìn thấy những vết cào loạn xạ, còn có dấu răng do tối qua mình cắn lúc giận dỗi. Những dấu vết màu đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết, mang theo cảm giác dụ hoặc rõ rệt, quyến rũ đến mức khiến người ta bối rối.
“Mặc đồ vô.” Ninh Lạc nghiêng đầu, nặn ra ba chữ này, tai đỏ bừng.
Lộ Đình Châu dựa vào khung cửa: “Anh vừa mới tắm xong mà…”
Ninh Lạc: “Vậy cũng phải mặc!”
Lộ Đình Châu chậc một tiếng, tay móc thắt lưng định kéo ra.
Ninh Lạc thấy hành động đó, cảnh tượng tối qua lập tức ùa về, hét lên: “Anh làm cái gì vậy! Không được cởi!”
Lộ Đình Châu bật cười, bất đắc dĩ nói: “Em nói lý chút đi, anh không cởi thì thay đồ kiểu gì?”
Ninh Lạc: “…”
Cậu cuối cùng cũng nhận ra—đây là phòng ngủ chính của Lộ Đình Châu, quần áo của anh đều ở đây.
Sau khi hiểu ra điều đó, nhiệt độ sau tai cậu lan ra má, cả khuôn mặt đỏ lựng. Thấy Lộ Đình Châu thực sự chuẩn bị thay đồ, cậu vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Thuận tay còn che mắt cún con nữa.
Nhắm mắt rồi thì thính giác lại nhạy đến bất thường, tiếng vải vóc cọ xát vang lên khe khẽ nhưng cứa vào tim gan, Ninh Lạc không kìm được bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng kia, rồi lại gấp gáp tự nhủ phải ngừng nghĩ, khó khăn chịu đựng suốt hai phút dài dằng dặc.
“Xong chưa vậy! Không xong là em mở mắt đó!” Cậu gắt gỏng hét.
Giọng Lộ Đình Châu khàn khàn, lười biếng: “Vậy em mở mắt đi, dù gì cũng thấy hết rồi mà.”
Nửa câu sau vừa dứt, Ninh Lạc lập tức nhắm mắt chặt hơn, cả người như biến thành hàng chục ngàn con gà cao su kêu ré lên trong đầu, tiếng gào thét chói tai vang rền liên tục.
“Chậc.” Lộ Đình Châu bật cười, tăng tốc động tác tay: “Rồi, xong rồi.”
Ninh Lạc len lén mở mắt hé một khe thử thăm dò, thấy anh thực sự mặc đồ chỉnh tề rồi, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cái biểu cảm gì vậy hả?” – Lộ Đình Châu nhướng mày, bước lại gần rồi ngồi xuống mép giường.
Ninh Lạc ôm chặt cún con, bốn con mắt đen láy nhìn anh đầy căm phẫn: “Biểu cảm sợ anh làm hư con em đó!”
“Con?” – Lộ Đình Châu cúi mắt nhìn bé Corgi đang nằm gọn trong lòng cậu.
Khóe môi anh cong lên, búng tay một cái định thu hút sự chú ý của nó, rồi hỏi: “Dễ thương không?”
Ninh Lạc lẩm bẩm: “Dễ thương hơn anh nhiều.” Rồi hỏi tiếp: “Anh tặng em hả?”
Lộ Đình Châu lắc đầu, tay chống lên giường nhìn cậu cười: “Coi như vậy đi, nói đúng hơn là của hai đứa mình. Anh thấy anh cũng nên có quyền giám hộ.”
Ninh Lạc nghĩ nghĩ: “Ừm… vậy hai chúng ta cùng đặt tên nha? Gọi là gì được ta?”
Lộ Đình Châu hỏi: “Em muốn đặt tên gì?”
Ninh Lạc nhìn cún con, lại liếc sang anh, nhớ đến hành vi tối qua của người nào đó còn thua cả chó, bật cười đầy “thâm ý”: “Em muốn gọi nó là… Lộ Lộ.”
Lộ Đình Châu: “???”
Anh cụp mắt nhìn cậu, nhíu mày: “Tại sao?”
“Tại sao?” – Ninh Lạc vỗ đệm cái bốp, như một con vịt thần kinh bị nghẹt mũi, “Anh không thấy em tới giờ vẫn chưa rời khỏi giường à? Anh còn mặt mũi hỏi tại sao? Anh tối qua sao không hỏi cái câu ‘tại sao’ lúc em bảo anh dừng lại đi?!”
Lộ Đình Châu gãi mũi, nhận sai nhanh như chớp: “Xin lỗi, lần sau anh không như vậy nữa.”
Ninh Lạc tức tới không nghe nổi: “Tối qua anh xin lỗi mấy lần rồi?! ‘Lần sau’ cái gì nữa?! Còn dám có lần sau hả? Sorry anh tự mà đi nói chuyện với toàn nhân loại luôn đi!”
Lộ Đình Châu thấy cậu thật sự giận rồi, đành thở dài, hai tay nâng bé Corgi lên, mặt đầy vô tội: “Lộ Lộ à, ba con đang giận đó, con giúp ba dỗ ẻm nha~”
Ninh Lạc: “???”
“Ơ bạn ơi không ngờ bạn gọi thật luôn á?! Đạo đức đâu, liêm sỉ đâu rồi?!“