Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Chương 78:



Sở Nhược Yên cùng Liễu Không vội vã tới tiền đường, cô cô, Vinh Tố cùng mọi người đều đã có mặt.

Vừa muốn bước vào, liền nghe tiếng quát bén nhọn của Cố Phi Yến:

"Thằng trọc đầu! Ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Đại Hạ ta quốc phú dân cường, kinh thành là nơi long bàn hổ cứ, sao có thể xuất hiện cường đạo được?"

Cường đạo?

Sở Nhược Yên trong lòng cả kinh. Hộ Quốc Tự nằm sát kinh thành, dù có gan to bằng trời, đám ác nhân kia cũng không dám gây chuyện tại chốn này!

Tên tiểu tăng truyền tin liên tục lắc đầu:

"A di đà Phật, tiểu tăng không dám nói dối. Vừa rồi cùng sư huynh đi ngang qua Tử Vân Kính, bất ngờ bị một nhóm người bao vây. May mà tiểu tăng có biết chút quyền cước, nhờ sư huynh hỗ trợ mới thoát thân được. Không tin các vị cứ xem, vết thương này đều là do bọn họ gây ra!"

Sở Nhược Yên vội bước vào, quả nhiên, tay và cổ tên tiểu tăng đều có vết thương!

"Nơi ngươi gặp cường đạo, chính là Tử Vân Kính?"

Tên tiểu tăng thoáng ngẩn ra khi thấy nàng: "Đúng vậy."

Sở Nhược Yên ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Tố và mấy người:

"Vinh nhị cô nương, xe ngựa của các ngươi cũng bị mất tích ở Tử Vân Kính đúng không?"

Ba nữ tử Vinh Tố đều sững sờ, Tào Nguyệt không nhịn được hỏi:

"Chu... Sở đại cô nương, ý của ngươi là, xe ngựa của chúng ta cũng là do bọn chúng gây ra?"

Sở Nhược Yên không nói gì, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ.

Bọn cường đạo kia vốn đã bày sẵn mai phục ven đường, mục đích chính là cướp bóc đoàn người các nàng. Chỉ là giữa chừng gặp phải Tạ Tri Châu, không tiện động thủ. Đợi sau khi các nàng rời đi, mới quay lại cướp lấy xe ngựa...

Nghĩ tới đây, ai nấy đều sợ toát mồ hôi lạnh.

Nếu lúc đó không nghe Sở Nhược Yên, vội vàng rời khỏi Tử Vân Kính, e rằng hậu quả thật không dám tưởng tượng!

"Nếu thực là như vậy... Vậy còn Thúy Vi và Bích La?" Vinh Tố lấy tay che miệng, giọng run rẩy hỏi.

Tạ Dao Chi vội an ủi:

"Vinh nhị tỷ, đừng lo lắng quá. Chúng ta sẽ trình báo quan phủ, đợi quan gia bắt được bọn chúng, nha hoàn của tỷ nhất định sẽ không sao!"

Mọi người trong điện đều đồng tình.

Hôm nay tụ họp toàn là danh môn quý nữ, ngày thường sống trong nhung lụa, chưa từng gặp chuyện như thế này, ngoài việc báo quan thì không ai nghĩ ra được biện pháp gì.

Sở Tĩnh xem ra còn trấn định, nói nhỏ với Tiểu Giang thị vài câu, rồi hỏi tên tiểu tăng:

"Vừa rồi các ngươi xuống núi, có nhìn rõ đối phương có bao nhiêu người không?"

Tên tiểu tăng hồi tưởng một lúc:

"Ước chừng bốn, năm mươi người. Nhưng lúc đó trời nhá nhem, xung quanh lại là rừng cây rậm rạp, tiểu tăng cũng không dám khẳng định."

Sở Tĩnh nhẹ nhàng thở ra — nếu chỉ chừng ấy người, dựa vào võ tăng trong chùa cùng hộ vệ của họ, chắc có thể ứng phó được.

"Trụ trì đại sư, lúc này việc cấp bách là xin quý tự cử thêm vài vị sư phụ giỏi võ công xuống núi báo quan, đồng thời phân phó người canh giữ kỹ càng các cửa lớn, cửa hông và cửa góc, tuyệt đối không để đám tặc tử kia trà trộn vào trong!"

Nàng vốn là người từng trải, một phen phân phó đâu ra đấy, trụ trì lập tức vâng dạ đi làm.

Sở Nhược Yên chăm chú nhìn vết thương nơi cổ tên tiểu tăng, ánh mắt đầy nghi hoặc. Xá Lăng ghé tai thì thầm:

"Biểu tỷ, sao thế?"

"Ngươi xem vết thương nơi cổ hắn… có giống vết cào không?"

Xá Lăng nhìn kỹ, quả thật đúng là vết cào: "Không ngờ trong bọn cường đạo còn có nữ nhân..."

Lời vừa dứt đã cảm thấy không ổn — tên tiểu tăng không chỉ có một vết cào, đến khóe mắt cũng bị cấu đến đỏ!

Nếu thật sự là cường đạo, sao lại có nhiều nữ nhân như vậy?

Sở Nhược Yên lập tức hỏi:

"Tiểu sư phụ, ta còn vài điều muốn hỏi. Bọn cường đạo kia có mang vũ khí không? Ăn mặc thế nào? Có nghe được khẩu âm ở đâu?"

"Việc này... không có vũ khí, ăn mặc rất rách rưới, khẩu âm giống người vùng quanh kinh thành."

Sắc mặt Sở Nhược Yên lập tức đại biến:

"Không phải cường đạo!"

Câu này khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Cố Phi Yến cười lạnh:

"Không phải cường đạo thì là gì? Chẳng lẽ là dân chạy nạn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chính là dân chạy nạn!"

Lời nàng vừa dứt, trụ trì đã vội vã xông vào, mặt mày hoảng hốt:

"Không rõ từ đâu kéo tới một đám dân chạy nạn, từng người bụng đói mắt đỏ, lão nạp đã lệnh đóng hết đại môn, hiện tại bọn họ đang xông vào!"

"Cái gì?!"

Người trong Phật đường lập tức nhốn nháo. Cố Phi Yến hét lên chói tai:

"Ta phải xuống núi! Xuống núi!"

Dân chạy nạn còn đáng sợ hơn cả cường đạo.

Cường đạo dù sao cũng chỉ vài chục tên, dân chạy nạn thì hàng trăm hàng ngàn, không thể chống nổi!

Hơn nữa cường đạo chỉ cướp tiền tài, dân chạy nạn bị đói đến phát cuồng... thậm chí con ruột cũng dám ăn...

Nghĩ đến đây, các tiểu thư quý tộc mặt mày tái mét, ngay cả Tiểu Giang thị và Sở Tĩnh cũng ôm chặt con gái, không biết phải làm sao.

Sở Nhược Yên nhéo tay giữ vững tinh thần, thì Liễu Không cao giọng niệm Phật hiệu:

"A di đà Phật, chư vị thí chủ chớ quá hoảng sợ. Hộ Quốc Tự là tự viện hoàng gia, không dễ gì bị phá vỡ. Xin mọi người yên tâm."

Nói xong lại quay sang trụ trì:

"Sư huynh, xin hãy tập hợp toàn bộ người trong chùa về đây, đồng thời phái võ tăng trấn giữ các viện môn. Chỉ cần họ không xông vào được, sớm muộn cũng tự động rút lui."

Lời của hắn như trấn hải thần châm, khiến lòng người vốn đang bấn loạn dần ổn định.

Sở Nhược Yên bổ sung:

"Lưu thúc, thúc mang theo Lưu Mẫn, cùng họ đi giúp thủ vệ!"

Lưu thúc do dự:

"Đại cô nương, lão vẫn nên ở lại bảo hộ người..."

"Nếu dân chạy nạn thật sự xông vào, người đông như thủy triều, hai người các ngươi cũng không cản nổi. Mau đi!"

Nàng đã mở lời trước, Tạ Dao Chi cùng Tiểu Giang thị cũng lập tức phái hộ vệ gia nhân ra giữ cửa.

Một số phụ nhân nhà khác thấy vậy cũng bắt chước theo, tạm thời gom được khoảng năm, sáu chục người, số lượng không thua gì đám dân chạy nạn bên ngoài.

Tuy nhiên, tiếng "đông, đông, đông" đập cửa liên hồi khiến ai nấy đều căng thẳng, sau đó tiếng đập bất ngờ dừng lại.

Mọi người mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Giang thị chợt nói:

"Nếu bọn chúng vây bên ngoài không chịu đi, thì chúng ta cũng chẳng ra nổi, biết làm sao đây?"

Trụ trì và Liễu Không nhìn nhau, trụ trì đáp:

"Sở phu nhân yên tâm. Chúng ta sẽ phái hai đệ tử, men theo đường sau núi xuống báo quan..."

"Sau núi?" Cố Phi Yến mắt sáng lên.

Chỉ thấy trụ trì gật đầu:

"Phía sau núi có một tiểu đạo, thông thẳng tới chân núi. Nhưng đường rất khó đi, mong chư vị chớ tùy tiện thử."

Sở Nhược Yên thấy nàng ta lộ vẻ háo hức, liền cảnh cáo:

"Cố cô nương, dù là tiểu đạo, cũng không rõ có bị dân chạy nạn chiếm cứ không. Tốt nhất đừng vọng động!"

Nhắc đến dân chạy nạn, Cố Phi Yến mới chịu thu liễm lại.

Lúc này tiếng động ngoài cửa dần yên lặng, Lưu Mẫn tiến vào bẩm:

"Đại cô nương, phụ thân ta nói bọn họ đã ngừng đập cửa, hẳn là nhất thời không xông vào được..."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Sở Tĩnh đề nghị:

"Chư vị, hôm nay địch lớn trước mặt, quay về phòng nghỉ là chuyện không thể. Không bằng ai nấy trở về thu xếp hành lý, sau đó quay lại Phật đường nghỉ tạm thì hơn?"

Mọi người đều đồng thanh tán thành. Sở Nhược Yên cũng dẫn Ngọc Lộ và Chu ma ma đi lấy hành lý.

Nào ngờ vừa bước vào phòng, một luồng dược hương quen thuộc liền xộc vào mũi, nàng toàn thân chấn động:

"Yến Trừng?"

---


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com