Nhưng có lẽ chỉ có tôi là mang nét mặt thê lương, gió lạnh mùa đông thổi đến khiến nước mắt tôi cũng muốn rơi ra.
Cô bạn kéo tay tôi, định nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt tôi, đột nhiên im bặt.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra khỏi túi,
Bấm vào khung trò chuyện ghim trên đầu, gọi cuộc gọi thoại.
Trong tầm mắt tôi, Mẫn An Chu thản nhiên cúi đầu liếc nhìn điện thoại, nụ cười cứng đờ, lông mày nhíu chặt.
Anh ta bấm từ chối.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi không cam lòng, tiếp tục gọi.
Mấy lần liên tiếp, cuối cùng anh ta cũng chịu nghe.
Khi bắt máy, vẫn còn chút giận dỗi chưa tan,
“Anh đã nói là đang làm việc ở công ty rồi mà, sao em cứ gọi mãi vậy, có chuyện gì gấp à?”
Tôi im lặng hai giây, chỉ nói, “Quay lại đi.”
Anh ta im bặt, cả người lập tức cứng đờ.
Trên phố đông nghịt người, bóng đen lấp ló, ánh đèn hỗn loạn trên đầu nhấp nháy, nhạc pop vang lên khắp nơi.
Một giây mà dài như cả tiếng đồng hồ.
Mẫn An Chu vội vã nói một câu có người gọi anh, rồi tắt máy.
Tiếng tít lạnh lẽo vang lên, trái tim tôi cũng rơi xuống đáy vực.
2
Bài viết tôi đăng tối qua đã bắt đầu nổi.
Một vài người nhận ra tôi qua mạng đã lần theo tìm đến.
Vừa tò mò vừa kinh ngạc, khéo léo hỏi han, mục đích chỉ có một:
“Mẫn An Chu thực sự ngoại tình rồi à?”
Những câu hỏi của họ trùng với câu chất vấn của bạn tôi trước mặt:
“Mẫn An Chu thật sự ngoại tình rồi? Không thể nào… sao anh ta có thể ngoại tình được? Dựa vào cái gì mà ngoại tình? Trước học cùng nhau, anh ta nhìn như kiểu lãnh đạm vô cảm, haha, mình tức đến buồn cười mất thôi, thì ra đây mới là bộ mặt thật của anh ta?”
Bạn thân tôi tức đỏ cả mặt, quay đầu nhìn thấy gương mặt tiều tụy của tôi, bất chợt mắt cũng đỏ hoe.
Cô ấy lao tới ôm chặt tôi, vỗ nhẹ lưng tôi.
Nức nở nói:
“A Hòa, mình biết cậu ấm ức lắm, là Mẫn An Chu không xứng với cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ngồi c.h.ế.t lặng trên ghế, đột nhiên được ôm chặt vào lòng.
Giống như một người bị lạnh lâu trong đêm đông, nay được chút ấm áp.
Nước mắt tôi rơi xuống một cách muộn màng.
Tôi và Mẫn An Chu quen nhau từ thời cấp ba, khi đó chúng tôi là bạn cùng bàn.
Anh ta là công tử nhà giàu, học giỏi lại đẹp trai, từng cử chỉ đều toát lên khí chất quý tộc.
Còn tôi chỉ là cô gái bình thường, gia cảnh bình thường, học hành cũng không nổi bật.
Mẫn An Chu khi đó là đóa hoa cao ngạo nổi tiếng trong trường.
Người muốn tiếp cận anh ta nối tiếp nhau như nước chảy.
Tôi tuy chỉ im lặng làm việc của mình, nhưng vì là bạn cùng bàn với anh ta, cũng bị nhiều người vây quanh kết thân.
Họ nhét vào tay tôi đủ loại thư tình và đồ ăn vặt, nhờ tôi chuyển giúp.
Mẫn An Chu rất lạnh lùng, tính cách cô độc, từ chối tất cả sự quan tâm của người khác.
Chỉ đối với tôi, bạn cùng bàn, mới chừa chút thể diện, đồ tôi đưa anh mới nhận.
Thư tình anh đều vứt đi, đồ ăn vặt thì giữ lại cho tôi.
Giống như cây cối không thể khước từ ánh sáng, tôi khi đó, tự ti và nhạy cảm, cũng chẳng thể từ chối một người rực rỡ như Mẫn An Chu.
Lúc đó có người cố tình đùa cợt, nói tôi là vợ nhỏ Mẫn An Chu nuôi bằng đồ ăn vặt.
Tôi căng thẳng đến toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Mẫn An Chu liếc nhìn tôi một cái, lại quét mắt lạnh lùng nhìn họ, lạnh giọng nói:
“Các người không biết cái gì gọi là tôn trọng à? Nói đùa cũng phải khiến người ta thấy buồn cười thì mới là đùa.”
Vài người mặt đỏ bừng vì ngượng, lập tức im bặt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy trống vắng khó tả.
Trong buổi tụ họp sau tốt nghiệp, tôi lấy hết can đảm, mua hoa hồng tỏ tình.
Ban đầu định tìm nơi không người, nhưng bó hoa lại bị giao đến tận phòng, anh giao hàng gọi to tên tôi.
Giữa bao ánh mắt dõi theo, tôi lúng túng nhận hoa, rồi quay người đưa cho Mẫn An Chu.
Tôi căng thẳng đến chóng mặt, nói năng lắp bắp.
Vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt của Mẫn An Chu khi ấy cũng không còn bình thản.
Mặt anh ta tái mét, lặng người rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Xin lỗi”.
Tôi không cam lòng, theo anh ta vào đại học, chủ động hẹn gặp, ăn cơm, nhắn tin trò chuyện.