Không cần biết ngày hôm trước trong lòng bực dọc và khổ não đến thế nào, đến ngày thi đấu hôm đó, Lưu Nhất Hàng vẫn chuẩn bị sẵn sàng trạng thái tốt nhất của mình để nghênh tiếp thời khắc cuối cùng này, còn những chuyện khác, cậu không định nghĩ thêm nữa.
Trước khi thi đấu, cậu và các đồng đội vận động làm nóng người ở ngoài sân, đồng thời còn cười giỡn với nhau để làm giảm bớt sự căng thẳng trước khi thi đấu.
Phần lớn thời gian là Lưu Nhất Hàng đang cười, nhưng không hề chủ động nói chuyện, Trương Húc đứng khoanh tay, khẽ chạm nhẹ vào vai Lưu Nhất Hàng, để lộ ra chút lo lắng mà hỏi: “Sao thế? Căng thẳng à?”
Lưu Nhất Hàng đưa mắt nhìn thoáng qua khán đài đã ngồi đầy hơn nửa của sân bóng, hơi dừng lại ở một vị trí nào đó, vé của vị trí đó là cậu đưa cho Hạ Dương Ba, vị trí gần với khán đài khách mời nhất, cũng là vị trí cách sân bóng gần nhất, nhưng mà ở vị trí nên có người nào đó ngồi vẫn là trống không.
Không dấu vết mà thu hồi tầm mắt, Lưu Nhất Hàng nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, đưa tay ra nện một phát vào ng*c Trương Húc: “Đối thủ là học viện Hàng không đó, có thể không căng thẳng sao?”
Trương Húc cũng lo lắng, nhưng mà cậu ta cũng hiểu rõ, trạng thái tâm lý lúc này của Lưu Nhất Hàng ảnh hưởng đến khí thế của cả đội. Trương Húc cười vài tiếng ngắn ngủi, tinh nghịch mà đến gần Lưu Nhất Hàng: “Cậu còn căng thẳng hả? Cậu có biết trong diễn đàn trường học, những nữ sinh mê luyến cậu gọi cậu là gì không?”
Lưu Nhất Hàng lại đưa mắt nhìn về vị trí đó, không để tâm lắm hỏi: “Là gì?”
“Báo săn nhỏ.” Trương Húc cười: “Bất kể là tốc độ hay là công kích đều thuộc hạng đỉnh, ba chữ, nhanh, chuẩn, độc!”
Lưu Nhất Hàng nhịn không được “ha ha” cười thành tiếng: “Khoa trương!”
“Không khoa trương.” Trương Húc thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, một tay đặt trên vai Lưu Nhất Hàng, nghiêm túc nói: “Nhất Hàng, cậu là tiền đạo tuyệt vời nhất trong lịch sử trường Y.”
Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, đứng thẳng lưng, tầm mắt đối diện với Trương Húc, sau hơn mười mấy giây, cậu mới đưa tay phải ra, căng chặc khớp hàm, ánh mắt kiên định nhìn Trương Húc, nói từng câu từng chữ: “Chúng ta, nhất định sẽ giành quán quân.”
Trương Húc hơi sửng sốt, rất nhanh đã khẽ mỉm cười, đưa tay ra đập tay với cậu.
Ngô Đồng gọi mọi người tập hợp, huấn luyện viên lại dặn dò ngắn gọn vài câu về chiến lược, chiến thuật sau khi ra sân, rất nhanh, tiếng còi của trọng tài đã vang lên, bàn tay của các đội viên đặt chồng lên nhau, lớn tiếng hô khẩu hiệu, cổ vũ, khích lệ chính mình.
Mọi người có trật tự mà đi vào sân cỏ xanh mướt, cuối cùng Lưu Nhất Hàng quay đầu nhìn thoáng qua vị trí đó, Hạ Dương Ba không biết đã ngồi vào vị trí đó từ lúc nào, một thân tây trang, giày da chỉnh tề, nhìn thấy Lưu Nhất Hàng quay đầu lại nhìn về phía mình, anh nở nụ cười với cậu, giơ ngón tay cái với cậu, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Cố lên.”
Lưu Nhất Hàng cho rằng mình nảy sinh ảo giác, mở to hai mắt, muốn nhìn cho thật rõ ràng, rồi lại nhìn thấy người đó vẫn nở nụ cười như muốn tắm người khác trong gió xuân.
Chợt Lưu Nhất Hàng cảm thấy oan ức. Người này, không nói tiếng nào đã biến mất gần hai mươi ngày, bây giờ lại bất ngờ xuất hiện ở nơi đây… Nhưng rõ ràng là, Lưu Nhất Hàng cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên một cảm xúc mang tên là “tung tăng”, thậm chí ý chí vốn không mấy hưng phấn trong chớp mắt đã sục sôi.
Cậu muốn thắng.
Không chỉ là vì muốn thực hiện giấc mơ từ lâu của mình, càng là muốn để người đó nhìn thấy bản thân mình mạnh mẽ đến mức nào.
Lưu Nhất Hàng mang theo cơn oán giận vì Hạ Dương Ba biến mất nhiều ngày, trừng anh một cái, không ngờ rằng người đó càng cười vui vẻ hơn, người đồng đội phía sau đã nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai Lưu Nhất Hàng, cậu mới không nỡ mà thu hồi tầm mắt.
Trận đấu vẫn rất khó khăn, mới bắt đầu được nửa hiệp một trường Y đã rơi vào thế bị động, học viện Hàng không không hổ danh là kẻ mạnh, vừa bắt đầu đã ghi được một bàn thắng, ra oai phủ đầu với trường Y.
Lúc này, trường Y đã bị loạn chiến thuật, đặc biệt là Lưu Nhất Hàng, tâm lý háo thắng đang điều khiển cậu, chơi ngang tàng một cách không có chiến thuật gì trên sân bóng, hoàn toàn vứt mọi thứ huấn luyện viên dặn dò ra khỏi não.
Thiếu đi sự phối hợp với đồng đội, dù cho Lưu Nhất Hàng là một con báo săn mồi hung mãnh cũng không thể nào xông ra khỏi vòng vây của bầy sói, trước khi hiệp một kết thúc, trường Y đã rơi vào tình thế xấu khi bị học viện Hàng không dẫn trước với tỷ số 2 – 0.
Nghỉ ngơi giữa trận, Lưu Nhất Hàng thở hổn hển bước ra khỏi sân, nhận lấy chai nước bên hậu cầu đưa đến, đổ thẳng từ trên đầu đổ xuống, muốn dùng cách này để bản thân mình tỉnh táo lại. Cậu nhắm mắt lại, thậm chí không dám quay đầu nhìn Hạ Dương Ba, sợ hãi phải nhìn thấy nụ cười giễu cợt từ anh.
Huấn luyện viên cũng sốt ruột, tức giận, mắng Lưu Nhất Hàng một trận, nhưng đầu Lưu Nhất Hàng choáng váng, chỉ cảm thấy giống như tạp âm trong radio, một chữ cũng không nghe thấy.
Nhìn thấy huấn luyện viên lại sắp nổi nóng, Ngô Đồng đi đến vội vàng trấn an sau đó cùng với Trương Húc, hai người ngồi ở hai bên Lưu Nhất Hàng, dùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng nói với Lưu Nhất Hàng nói: “Nhất Hàng, đừng nóng nảy.”
Ngô Đồng vẫn luôn như một người anh trai vừa ôn hòa vừa nghiêm khắc, vào giờ phút này, giọng nói dịu dàng của cậu ta đã giúp Lưu Nhất Hàng tìm về được lý trí: “Tôi… tôi quá nóng nảy à?”
“Nhất Hàng… không phải là cậu quá nóng nảy, mà là tất cả chúng ta đều quá nóng nảy…” Ngô Đồng nói: “Đã quên lúc bình thường luyện tập chúng ta đã phối hợp với nhau thế nào rồi sao?”
“Phối hợp?” Lưu Nhất Hàng có hơi mờ mịt lặp lại.
“Đúng vậy, phối hợp. Chúng ta là một tập thể, chúng ta là anh em… không sai, tôi là đội trưởng, là thủ môn, cậu là tiền đạo, Trương Húc là chủ lực, là chúng ta dẫn dắt mọi người đi đến ngày hôm nay… Nhưng mà, chúng ta cùng nhau, chúng ta không thể dựa vào sức lực của một người hay là một vài người để thắng trận… Ở trong trận bóng này, không có một quán quân, tất cả chúng ta đều là quán quân!”
“Quán quân…” Lưu Nhất Hàng nhỏ giọng nỉ non.
“Đúng vậy! Quán quân!” Trương Húc tiếp lời nói: “Nhất Hàng, cậu còn nhớ chúng ta từng thề phải chiến thắng học viện Hàng không, trở thành quán quân không?”
Nói xong, Trương Húc đưa tay ra, Ngô Đồng đặt tay của mình lên trên, ánh mắt nóng bỏng của bọn họ nhìn Lưu Nhất Hàng, cho đến khi cậu cũng kiên định mà đặt tay mình lên trên tay của Ngô Đồng. Tiếp theo đó, là tay của đồng đội nhóc mập, rồi lại thêm một bàn tay nữa…
Bọn họ lại một lần nữa với khí thế hừng hực hô khẩu hiệu “tất thắng”.
Hiệp hai bắt đầu, học viện Hàng không đá rất bảo thủ, đã dẫn trước hai trái, chỉ cần thủ được sự tấn công của đối phương, giữ vững tỷ số, danh hiệu quán quân gần như đã bị bọn họ bỏ vào túi.
Nhưng mà đội trường Y đã thay đổi chiến thuật từng người chiến đấu, tình trạng thi đấu rời rạc ở hiệp một, mọi người phối hợp ăn ý với nhau, bất kể là tấn công hay là phòng thủ, tất cả đều không để lộ lổ hổng, dường như không phải là một đội, một đám người ở hiệp một.
Lưu Nhất Hàng dẫn bóng vượt qua, nhanh chóng chạy đến vùng cấm, nhưng tên tuổi của Lưu Nhất Hàng đã quá nổi tiếng, không thể nghi ngờ là đối tượng phòng thủ chủ yếu của đối phương, cậu ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, nháy mắt một cái với đồng đội Trần Tinh Thần cách đó không xa, đá một phát bóng đến trước chân cậu ta.
Trần Tinh Thần không cao, thân hình cũng không phải rất cường tráng, đối phương còn cho rằng Lưu Nhất Hàng giành được bóng nhất định sẽ thừa thắng xông lên, trực tiếp dứt điểm, gần như tất cả hậu vệ đều đối phó với Lưu Nhất Hàng, không có ai chú ý đến một Trần Tinh Trần tầm thường. Chưa từng nghĩ đến Lưu Nhất Hàng thế mà lại tình nguyện bỏ qua cơ hội ghi bàn thắng dễ như trở bàn tay, nhường cơ hội tốt như thế cho người khác.
Trước khi hậu về và thủ môn đối phương phản ứng lại được, Trần Tinh Thần nhanh chóng dẫn bóng đến bên cạnh khung thành, sút vào khung thành, ghi được một bàn thắng.
Chỉ một thoáng, cả sân bóng đã sôi trào.
Sau khi trải qua hiệp một, khán giả cơ bản đã mất đi hứng thú, chỉ cảm thấy chỉ là trận bóng hữu nghị mà học viện Hàng không đơn phương đánh bại trường Y mà thôi, lại không ngờ rằng, hiệp hai vừa bắt đầu, trường Y thế mà đã có dấu hiệu phản công.
Hạ Dương Ba ngồi ở vị trí rất gần Lưu Nhất Hàng trên khán đài vẫn luôn toát cả mồ hôi vì cậu.
Đứa nhỏ này, quá vội vàng rồi, hoặc có thể nói, cậu ấy quá nóng nảy muốn thể hiện bản thân, nhưng vừa bắt đầu hiệp hai, biểu hiện của Lưu Nhất Hàng vẫn luôn làm Hạ Dương Ba bất ngờ không thôi.
Cậu tạm thời quên đi vị trí “tiền đạo số một” của mình, phối hợp ăn ý với đồng đội, ngay lúc vừa nãy, cậu ấy tình nguyện buông bỏ cơ hội ghi bàn, tận tay dâng tặng cho đồng đội một bàn thắng không dễ dàng.
Cậu đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của sự phối hợp của tập thể trên sân bóng.
Cậu không còn là một con báo săn mồi chỉ biết thi đấu lung tung, chiến đấu một mình, cậu đã hiểu thân là một con sói trong bây sói, luôn phải hỗ trợ lẫn nhau với đồng đội, phối hợp ăn ý, mới có thể đưa con mồi vào túi.
Hạ Dương Ba đột nhiên ý thức được, trong thời gian nửa tháng anh rời đi, Lưu Nhất Hàng đã nhanh chóng trưởng thành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, hoặc có lẽ không chỉ là nửa tháng này mà thôi, bắt đầu từ đêm Giáng Sinh chưa được nhắc lại thêm một lần nào, Lưu Nhất Hàng đã trưởng thành ở nơi mà anh không nhìn thấy, cho đến khi cậu ấy trở thành người đàn ông trên sân bóng trước mắt này, mà không phải chỉ là một cậu nhóc của anh.
Dường như cậu đã biến thành một con người khác, nhưng có một điều vẫn luôn không thay đổi, đó là Hạ Dương Ba vẫn yêu cậu như vậy.
Ngay lúc Hạ Dương Ba vẫn đang yên lặng suy nghĩ, Trương Húc dẫn bóng, nhanh chóng vượt qua một cầu thủ đội bạn vẫn chưa kịp phản ứng lại, chuyền bóng cho một đồng đội trong sân, rất nhanh, bóng được chuyền đến chân nhóc mập, vị trí của cậu ta đang đứng là góc ch*t của hậu vệ, cậu ta lo lắng nhìn Lưu Nhất Hàng, muốn chuyền bóng cho cậu, lại hơi do dự, Lưu Nhất Hàng vẫn bị đối thủ kè chặt trước sau, nhưng mà cậu vẫn ra sức chạy, nhìn thấy có người chạy về hướng nhóc mập, Lưu Nhất Hàng gần như mất khống chế hét to với cậu ta: “Nhóc mập!”
Nhóc mập không hề mập, chỉ là gương mặt toàn là thịt, rất đáng yêu, vì thế mọi người đều gọi cậu ta là nhóc mập.
Gần như là đồng thời, nhóc mập đã hiểu được ý của Lưu Nhất Hàng, một quả bóng nhanh như chớp, Hạ Dương Ba đã nghe thấy tiếng hoan hô của đội cổ vũ của trường Y.
Thế mà hòa rồi!
Ngay lúc trận bóng sắp bước vào giai đoạn nước rút, cầu thủ của đội trường Y nắm được cơ hội tranh thắng thua ngang bằng với đội bạn.
Ý chí chiến đấu của đội trường Y đã hoàn toàn bùng lên, nhưng mà học viện Hàng không dù sao cũng là một đội bóng mạnh, sau khi thua liên tiếp hai quả, bọn họ rất nhanh đã ý thức được sự phòng thủ của mình có lỗ hổng, nhưng mà bọn họ ý thức được muộn màng hơn cả Lưu Nhất Hàng và đội trường Y, trận bóng này hoàn toàn không phải là một màn biểu diễn của riêng Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng không phải là một con báo săn nhỏ tóc vàng chỉ biết xông thẳng vào, ngược lại, cậu là một con sói, là một con sói đầu đàn dẫn dắt đồng đội của mình khuấy đảo sân đối thủ, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
Học viện Hàng không rất nhanh đã thay đổi chiến thuật, không chỉ là kè một mình Lưu Nhất Hàng, ngược lại kè kẹp chặt chẽ mỗi một cầu thủ của đội trường Y, cho dù mỗi cầu thủ của trường Y đang hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng bị người khác kiềm kẹp như thế, mọi người khó tránh khỏi cảm thấy bực bội, đặc biệt là Lưu Nhất Hàng.
Cậu quay lại nhìn khán đài một cái theo bản năng, nụ cười như gió mùa xuân của Hạ Dương Ba như in trước mắt cậu, trong chớp mắt, nhịp tim của cậu chậm đi vài nhịp, hô hấp cũng dần chậm lại.
Trên mặt cậu dần hiện lên nụ cười nhất định phải được.
Tác giả có lời muốn nói:
Ài… Không ngờ rằng một trận bóng lại viết nhiều như thế…vì thế chưa viết đến khúc ngược…
Đại khái ngày mai là ngày cuối cùng trước khi bắt đầu ngược…
Tất nhiên là ngược sói đuôi to họ Hạ rồi, ai bảo anh bẻ cong người ta làm chi? Rất thất đức đó có biết không?
Bóng đá gì đó, tôi hoàn toàn không hiểu, cơ bản đều là bịa cả, có bug thì mọi người cũng mỉm cười cho qua đi…