Bỏ Lại Gấm Hoa, Ta Mở Tửu Lâu
13.
Dẫn Quả Quả rời khỏi lối mòn từ Thanh Sơn Quán xuống núi, phía dưới phố xá lại càng thêm náo nhiệt, đông vui.
Nghĩ bụng Tề Chiêu e rằng đã không tìm thấy ta, ta liền chậm lại bước chân, ghé vào một trà quán bên sông nghỉ ngơi.
Quả Quả thấy ta có gì đó khác lạ, bèn ngoan ngoãn ngồi cạnh, vừa ăn bánh vừa uống trà, không nói lời nào.
“Ngai vị hoàng hậu đã bỏ trống suốt hai năm, lần này không biết tiểu thư nhà ai có phúc phận được bệ hạ để mắt tới.”
Một nam tử bàn bên vừa dứt lời liền uống một ngụm nước lớn.
“Ta thấy, chỉ có nữ tướng như Thôi tướng quân mới khiến bệ hạ liếc mắt nhiều hơn đôi chút.”
“Ấy, Tiên hoàng hậu Đào thị năm xưa cũng là một nữ nhân không thua gì nam nhi đấy chứ.”
Một đứa bé ngồi cùng bàn tò mò hỏi:
“Tiên hoàng hậu cũng biết cầm quân đánh giặc sao?”
Nam tử lắc đầu:
“Không phải.
Tiên hoàng hậu Huệ Hiền tuy không biết đánh giặc, nhưng năm xưa từng cùng bách tính cố thủ cô thành.
Tay không tất sắt mà không sợ thiên quân vạn mã, khiến ai nấy đều cảm phục.”
Ta suýt nữa bị sặc bởi một ngụm trà.
Nghe thấy thụy hiệu của chính mình bị nhắc tới, ít nhiều cũng có chút lúng túng.
Ta đặt bạc lại, đưa Quả Quả rời khỏi trà quán.
Tề Chiêu đã nhìn thấy ta, chỉ e không bao lâu nữa sẽ sai người truy tìm.
Lúc này, không đi e là không kịp.
Ta để lại thư cho Thôi Tri Vũ và Tạ Hành Xuyên ở tửu lâu, rồi trong đêm đưa Quả Quả và hai tiểu nhị rời đi.
“Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Ngàn núi vạn sông, chẳng phải nên đi nhìn cho biết hay sao?”
14.
Nơi đầu tiên ta quay về, là Ung Châu.
Cách biệt năm năm, Ung Châu giờ đã phồn thịnh hơn xưa.
Qua bên kia sông nhìn lại, hành cung từng khiến ta ngưỡng mộ năm nào, nay bị nắng chiếu nhuộm một màu đỏ rực.
Ta có thể tưởng tượng được, từ đình giữa hoa viên kia, có thể nhìn thấy cả bầu trời rực rỡ sắc hồng.
Thật ra, đứng bên ngoài hoàng cung nhìn lên, trời cao rộng hơn rất nhiều.
Khi còn là hoàng hậu, ta chẳng thể thường xuyên xuất cung.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta thích đứng ở tầng cao nhất của lầu Trích Tinh trong hành cung, từ đó phóng mắt nhìn xuống toàn thành Ung Châu.
Tề Chiêu đôi khi cũng đứng cạnh ta.
Hoàng hôn kéo dài bóng hai người, đến một chỗ nào đó, bóng của ta và hắn giao nhau.
Có lúc ta lén đưa tay ra, để ánh sáng nhuộm bóng ta chồng lên bóng tay hắn, giống như đang nắm lấy tay nhau.
Lần cuối cùng ta ngắm hoàng hôn ở Ung Châu, sau lưng ta là dân chúng cả thành, trước mặt là biển địch đen nghịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ấy, Tề Chiêu cùng Thôi Tri Vũ và các tướng lĩnh đã chia quân làm hai đường, thu phục những thành trì cuối cùng, chuẩn bị đánh thẳng vào Trường An.
Còn ta, ở lại giữ Ung Châu cùng phần quân lực còn lại.
Kế hoạch vốn được tính rất kỹ, đợi đến khi quân địch phản ứng thì Trường An đã bị đánh chiếm.
Tề Chiêu sẽ ngồi vững trên ngai vàng, Thôi Tri Vũ sẽ dẫn đại quân trở lại, đón ta về Trường An.
Từ đó, thiên hạ quy về một mối.
Nào ngờ, giữa chừng xảy ra biến cố, trong thành Ung Châu có kẻ phản bội, tiết lộ tin phần lớn binh lực đã rời khỏi thành.
Vậy là mười vạn đại quân áp sát thành Ung Châu.
Mà trong tay ta khi ấy, chỉ còn hai vạn quân và toàn bộ dân chúng trong thành, đa phần là phụ nữ và trẻ con.
Các đại thần khuyên ta rút lui trước, ta cự tuyệt.
Tự tay thu xếp nơi lánh nạn cho dân, cùng các tướng lĩnh bàn đối sách.
Đến khi buộc phải nghênh chiến, ta bước lên thành lầu, tự tay đánh trống hiệu lệnh, cổ vũ tinh thần ba quân.
Chúng ta cầm cự suốt ba ngày, đến khi lương thực cạn kiệt, thảo dược không còn thì cuối cùng, viện binh của Thôi Tri Vũ đã đến.
Cùng nàng trở về, còn có Tề Chiêu — người lẽ ra lúc đó đang ngồi vững trên long ỷ ở Trường An.
Quân địch đại bại, cổng thành mở rộng đón quân cứu viện.
Dân chúng reo hò khắp nơi, ta trong ánh chiều rực rỡ chạy về phía Tề Chiêu.
Lần này, ta không cần phải lặng lẽ chồng bóng mình lên bóng hắn.
Ta có thể đường hoàng mà ôm lấy hắn, không chút do dự.
Khi ấy ta tưởng, đây sẽ là khởi đầu cho thời gian tốt đẹp về sau.
Lại chẳng ngờ rằng — giang sơn dễ lấy, nhưng khó giữ.
Huống hồ, lòng của Tề Chiêu… ta vẫn chưa thật sự bước vào.
15.
Ta ở lại Ung Châu chơi hai ngày, thì Thôi Tri Vũ tìm đến.
Nàng cười khổ:
“Hiện giờ hoàng đế đang lật tung cả Ích Châu để tìm người.”
“Vậy Thôi tướng quân chẳng phải bận đến rối tung cả đầu rồi sao.”
Ta và Quả Quả không nhịn được bật cười.
Thôi Tri Vũ cố tình làm mặt xấu, ghé sát lại:
“Vốn định cùng Hành Xuyên du sơn ngoạn thủy, giờ lại phải điều binh chia người đi tìm ngươi khắp nơi.
Hay là, ta bắt ngươi về giao cho hoàng đế nhé?”
Ta vội nín cười, nghiêm giọng:
“Đừng, ta sai rồi.
Mà... ta cũng thấy lạ, sao hoàng đế lại tới Ích Châu?”
“Nói là muốn đích thân tuần tra.” - Thôi Tri Vũ nhướng mày,
“Còn nữa, nghe nói đạo trưởng trụ trì ở Thanh Sơn Quán biết thuật triệu hồn, chắc là... định gọi hồn ngươi về.”
“Xin tôn trọng người đã khuất.
Ta giờ chỉ là một đầu bếp mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com