Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 35



Chờ nàng nói xong, mỗi người mới bắt đầu cầm một miếng.

Ở phương diện này, Đông Đông vẫn là người hiểu rất rõ lễ nghi, cậu bé đợi mẫu thân cầm rồi mới đưa tay mình ra, Yến Thu Xu cầm một miếng bánh cuối cùng, lúc này bánh ngọt cuộn vẫn còn hơi ấm, mùi sữa ngọt ngào không ngừng tỏa ra, mùi thơm rất mê hoặc, nàng cũng không khách khí mà cắn một miếng thật to, một lỗ hở nhanh chóng xuất hiện trên miếng bánh.

Trừ phần mép bánh, những chỗ khác đều mềm và ngọt, khi môi và răng chạm vào, đầu lưỡi liền có thể cảm nhận được vị mứt đào tràn ra.

Xét về độ ngọt và vị, Yến Thu Xu không thêm quá nhiều đường vào mứt đào, nhưng theo cách này, sau khi nấu ở nhiệt độ cao, vị ngọt vẫn đậm đặc, vị chua ngọt vẫn rất ngon, ngoài ra còn có lớp cùi khá sần , thỉnh thoảng cắn ngập răng thì cực kỳ ngon, cứ như đang ăn một quả đào bình thường, vô cùng ngon miệng.

Nàng đã cố gắng hết sức để ăn hết một miếng nhưng vì cuộn bánh quá to nên không thể ăn một miếng thôi được. Có ít mứt đào vương trên môi nàng, nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra li.ếm, mứt đào liền vào trong miệng.

Thật sự rất ngọt!

Nhưng cũng ăn rất ngon.

Ngoài Yến Thu Xu, Đông Đông cực kì hài lòng với món này. Cậu bé đã ăn hết hai hoặc ba miếng rồi, mứt đào dính trên mấy ngón tay cũng bị cậu bé li.ếm sạch sẽ, sau đó cậu bé chớp mắt làm nũng: “A Xu tỷ tỷ, đệ còn muốn ăn một miếng nữa ~”

“Vậy đệ ăn đi.” Yến Thu Xu hất cằm: “Đây là miếng cuối cùng, đừng ăn thêm nữa, nếu không sẽ có sâu trong răng đệ đó.”

“Vâng!” Đông Đông vội vàng gật đầu, vội vàng lấy thêm một miếng ăn tiếp.

Món này thật sự rất ngọt, còn ngon hơn cả sữa hai cậu bé được ăn trưa nay, cậu bé thật sự rất thích!

Nhưng thật ra Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Vũ không thích món này đến vậy, ăn một miếng rồi sẽ không ăn miếng thứ hai, Yến Thu Xu cũng nhận ra rằng bánh này có chút ngọt quá với khẩu vị của bọn họ, vì vậy nàng vội vàng bảo người châm trà: “Hai người uống chút trà cho bớt ngấy.”

“Đa tạ.” Tiêu Hoài Vũ sợ nàng hiểu lầm liền giải thích thêm: “Món này thật sự rất ngon, có điều bình thường ta cũng không hay ăn đồ ngọt.”

“Ta hiểu rồi, hẳn Tiêu tướng quân cũng không quen, lần sau ta làm cho hai người bánh ngọt riêng, không thêm mứt đào này vào, vị chắc chắn sẽ ngon hơn.” Yến Thu Xu tận tình giải thích, vừa nói nàng vừa cười tủm tỉm.

Khi nàng cười lên, đôi mắt cong cong, hồn nhiên nhưng mê người, nàng vô cùng vui vẻ, khi nói chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn trước, ánh mắt nhìn thẳng, không hề né tránh hay lúng túng.

Lúc này Tiêu Hoài Đình nhìn thấy nàng, cũng bị nàng thu hút, chàng chỉ nở nụ cười yếu ớt, một lúc sau mới hoàn hồn, chàng vội nhìn đi chỗ khác, tiện tay đưa chén trà lên nhấp một ngụm.

Lúc này Tiêu Hoài Vũ lại không để ý, vừa rồi nghe nàng nói sẽ làm bánh ngọt riêng cho bọn họ, tâm trạng vốn vui vẻ của nàng ấy lại càng tốt hơn: “Ta vốn ngại nói ra, nhưng tay nghề của Yến cô nương khéo léo như vậy, làm được món ăn ngon đến nhường này, vừa khéo ta có mấy món đồ tiểu cô nương có thể dùng, nếu cô nương đồng ý, ta sai người mang đến cho cô nương...”

“Không cần, không cần, ta ở trong phủ cũng không thiếu gì.” Yến Thu Xu vội vàng từ chối, tuy trong lòng luôn thầm nhủ rằng nấu ăn ở đây rất tốt, không chỉ được bao ăn bao ở mà để dành tiền cũng dễ hơn, nhưng nếu để nàng thật sự cầm tiền, đối với nàng, đây chỉ là gánh nặng, dù có tiền cũng không tương xứng với công sức nàng bỏ ra.

“Phải rồi!” Tiêu Hoài Vũ vẫn rất kiên trì: “Vậy ngươi không cần băn khoăn, làm nhiều đồ ăn cho ta một chút là được, món cánh gà cay lần trước rất ngon!”

Lúc này Đông Đông cũng đã ăn xong hai miếng bánh ngọt, cậu bé phấn khích khua tay, giọng điệu rất vui vẻ: “A Xu tỷ tỷ, đệ cũng có rất nhiều đồ tốt, đệ có thể tặng cho tỷ, đệ còn muốn... ăn thêm một miếng nữa...”

Nhìn thấy ánh mắt Yến Thu Xu liếc sang mình, giọng cậu bé nhỏ dần: “Lần sau ăn cũng được.”

Yến Thu Xu bị chọc cười.

Bình thường khi nàng nấu cơm hoặc làm đồ ăn vặt, nàng không cho quá nhiều đường, y thuật thời cổ đại không phát triển, nếu bị sâu răng càng khó chữa hơn, vì thế thật sự không thể ăn quá nhiều, loại bánh ngọt này có hàm lượng đường rất cao, càng phải hạn chế hơn.

Đông Đông bị ngăn cản vài lần, cậu bé cũng ngầm hiểu được nên cũng không khăng khăng đòi ăn nữa.

Nàng cười, nét mặt dịu dàng, lá gan của Đông Đông lại lớn hơn, cậu bé lắp bắp: “Vậy lần sau là khi nào? Ngày mai có được không?”

“Chuyện này...” Yến Thu Xu suy nghĩ một chút: “Chờ đến sinh thần của đệ, ta sẽ cho đệ ăn no.”

Nhưng sinh thần là chuyện lớn, có thể là ngoại lệ, mà cứ như thế, cậu bé sẽ ở lại phủ tổ chức sinh nhật.

Quả nhiên Yến Thu Xu vừa dứt lời, cậu bé đã vội vàng gật đầu: “Được!”

Ngược lại, hai người Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Vũ đều tỏ ra sửng sốt, không hẹn mà cùng nói: “Con muốn tổ chức sinh thần ở phủ?”

*

Cũng khó trách tại sao hai người lại ngạc nhiên đến vậy, sau khi Đông Đông tròn hai tuổi, sinh thần của cậu bé không được tổ chức ở Tiêu phủ nữa, cũng không biết vì sao, dường như người Tiêu gia cũng không cưỡng ép cậu, nhưng cũng không mong cậu tổ chức sinh thần ở phủ.

Đương nhiên Đông Đông sẽ gật đầu: “Đúng rồi! Đồng môn của đệ còn muốn đến nhà ăn đồ A Xu tỷ tỷ nấu nữa!”

Cậu bé đắc ý ưỡn thẳng ngực, không giấu nỗi vẻ tự mãn.

Kể từ sau khi cậu bes hứa sẽ cho đồng môn đến nhà, thái độ của họ đối với cậu dường như tốt hơn trước nhiều, tuy trước đây cậu bé không quan tâm, dù sao cậu bé cũng quen cô độc một mình rồi.

Nhưng bây giờ cảm giác lại rất khác biệt.

Trước đây cậu bé có thể cảm nhận được, cậu bé bị người ngoài bài xích vì thân phận người Tiêu gia của chính mình, rõ ràng ngồi trong cùng một lớp học nhưng cậu bé như ở một không gian khác, nhưng hiện tại không như vậy.

Tuy nhiên Tiêu Hoài Vũ dường như vẫn đang nghĩ ngợi, một lúc sau, nàng ấy hỏi lại một câu: “Vậy con đã nói cho ông nội, bà nội biết chưa?”

Những sinh thần trước đây của Đông Đông, Giang gia đều tổ chức tiệc, mời khách tứ phương đến, thừa dịp này còn có thể mở rộng quan hệ với không ít người, bọn họ rất xem trọng chuyện này, không lẽ bây giờ lại nhả ra dễ dàng như vậy?

Đông Đông nghe xong lời này, dường như chợt nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt cứng lại, cậu bé có chút chột dạ: “...Không ạ, hình như lần trước con đã hứa với bà nội, khi nào được nghỉ học sẽ về với bà.”

Tiêu Hoài Vũ chỉ nhìn cậu rồi cười, nàng ấy không nói lời nào.

Đông Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu như chờ mong: “A Xu tỷ tỷ, tỷ có thể đến nhà bà của đệ không?”

Yến Thu Xu lắc đầu quả quyết: “Không thể.”

“Vậy sao?” Đông Đông thật sự thất vọng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, cậu bé hơi cắn môi: “Vậy con đi nói với bà nội, lần sau con được nghĩ, con sẽ đến chỗ về với bà.”

Nếu không, cậu bé sẽ thất tín với các bằng hữu.

Cậu bé thường xuyên đi thăm bà nội bên kia, ngược lại có thể nói chuyện dễ hơn.

Sau khi Đông Đông suy nghĩ xong, cậu bé ngước mắt nhìn về phía mẫu thân: “Mẫu thân, mẫu thân đưa con đến nhà bà nội, con muốn nói với bà một tiếng.”

Từ đầu, hai huynh đệ đều không hé miệng nửa lời, cho đến lúc này, Tiêu Hoài Vũ có phần lưỡng lự, muốn nói lại thôi, bả vai đột nhiên nặng trĩu, Tiêu Hoài Đình liền vỗ vỗ bả vai nàng ấy, chàng nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Đông Đông muốn tổ chức sinh thần ở nhà mình, sợ gì chứ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com