Bình Yên Sau Tận Thế
Trình Dã chế nhạo:
“Chuyện trên lãnh thổ Hoa Hạ, chưa đến lượt các ngươi nhúng tay vào.
Muốn chuộc người thì miễn đi — tinh hạch cấp hai trên người bọn họ, tôi còn có chỗ dùng.”
Sắc mặt mấy người kia khẽ thay đổi.
Dị năng giả là tài nguyên quý giá nhất trong thời tận thế.
Người đàn ông tóc vàng cầm đầu, được gọi là Thượng tá Andrew, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hắn cười nói:
“Thời tận thế là kỷ nguyên của kẻ mạnh.
Ngài đây, hoàn toàn xứng đáng góp mặt trong việc tái lập trật tự thế giới.”
Nụ cười trên mặt Trình Dã dần tắt:
“Dù vào thời điểm nào, lãnh thổ Hoa Hạ cũng không cho phép bất kỳ ai xâm phạm.
Lại càng không cho phép chia cắt.
Tôi sẽ không hợp tác với các người.
Nếu không muốn mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, hãy lập tức rút quân khỏi vùng biển, đừng để hôm nay là màn mở đầu cho thứ dữ hơn.”
Không khí căng thẳng đến mức như có thể rút kiếm bất cứ lúc nào.
Tiêu Minh đúng lúc chen vào:
“Trình vẫn còn đang giận.
Chi bằng mọi người tạm nghỉ ngơi một chút đã.”
Mấy người đội trưởng nhìn nhau, cuối cùng cũng tạm lui về một góc nghỉ ngơi.
Lúc chỉ còn lại tôi đứng bên cạnh, Tiêu Minh quay sang Trình Dã:
“Trình, tương lai ai mà biết trước được.
Hoa Hạ nhiều người như vậy, đâu cần chúng ta gồng mình làm đấng cứu thế.
Chúng ta hợp tác với cấp trên, quyền lực cuối cùng cũng phải trả lại.
Sao không bắt tay với bọn họ? Dựng nên khu an toàn của riêng mình, vĩnh viễn là của mình.”
Trình Dã liếc anh ta một cái:
“Anh à, mỗi một người sống sót ở Hoa Hạ… đều là đấng cứu thế.”
“Thảm họa rồi sẽ qua đi, thế giới sẽ được tái thiết, Hoa Hạ cũng sẽ khôi phục lại như xưa.”
Dù là khi nào, Trình Dã cũng luôn kiên định với sự thống nhất của quốc gia.
Dẫu sao, cha mẹ anh đều là quân nhân đã hy sinh vì nước.
Trong anh, luôn có một trái tim đầy nhiệt huyết.
Ánh mắt sau tròng kính của Tiêu Minh khẽ lóe lên, rồi rất nhanh, anh ta mỉm cười:
“Ừ, tôi ủng hộ quyết định của cậu.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Có điều… mấy người kia nên thả ra đi.
Xem như bán cho họ một món nợ, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.”
Trình Dã khẽ gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Còn tôi đang mải suy nghĩ chuyện khác.
Lúc Trình Dã rời đi, tôi bước chậm lại một chút.
Tiêu Minh đứng bên cạnh tôi, ánh mắt sau vẻ bình thản kia lại ẩn chứa sát ý:
“Cô vẫn chỉ là một dây tơ hồng ký sinh, chẳng có chút tiến bộ nào.
Đừng mơ tưởng nói mấy câu là có thể chia rẽ tôi và Trình Dã.”
Giọng hắn rất nhẹ.
Tôi im lặng.
Không thể phủ nhận một điều — Trình Dã không muốn đối đầu với Tiêu Minh.
Bằng không, với tính cách của anh, thì ngay khi Tiêu Minh buông ra mấy câu nói đó, anh đã trở mặt từ lâu rồi.
Tôi không đáp, chỉ nhanh chóng bước nhanh hơn, đuổi theo Trình Dã.
11.
Rời khỏi phòng tiệc nằm sâu dưới lòng đất, khu an toàn về đêm sáng lên dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo.
Những người tuần tra đi qua theo đội hình có trật tự, bước chân rất khẽ.
Các cư dân sống sót đều đã đóng cửa nghỉ ngơi.
Tĩnh tâm lắng nghe, ngoài tiếng gió, còn có âm thanh khe khẽ lạo xạo vang lên trong đêm.
Đó là móng vuốt của lũ zombie đột biến đang cào cấu lên bức tường cao vút.
Nhưng cũng đừng lo.
Cho dù chúng có phá được tường, phía sau còn hàng chục lớp lưới sắt có điện đang chờ.
Chưa kể, bên dưới còn chôn mìn, và hệ thống s.ú.n.g máy tự động sẵn sàng khai hỏa.
Sau lớp lưới sắt, các tay s.ú.n.g canh gác trên đài quan sát sẽ dùng đạn đặc chế tiêu diệt mọi kẻ xâm nhập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tất nhiên, nếu tình hình thực sự vượt tầm kiểm soát, các dị năng giả trong khu an toàn cũng sẽ tổng lực xuất trận.
Quét sạch mọi mối đe dọa.
Đây là một khu an toàn cấp ba được canh phòng nghiêm ngặt.
Diện tích rộng lớn, mức độ an toàn có thể sánh ngang với thủ đô.
Khi nơi này được ổn định hoàn toàn, các lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ sẽ cử người đến phối hợp với đội của Trình Dã tiếp quản.
Còn Trình Dã, sẽ dẫn quân đến khu vực tiếp theo để dọn sạch và tái thiết.
Tôi đi sau Trình Dã, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh.
Ai mà ngờ được, sau khi chia xa, đội ngũ này lại bắt tay hợp tác cùng cấp cao của quốc gia.
Chắc là do A Dã chủ động đề xuất nhỉ.
Dù sao thì nhìn qua, Tiêu Minh dường như vẫn muốn độc chiếm quyền lực hơn là chia sẻ.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ bật cười.
Có lẽ điều khiến Tiêu Minh hối hận nhất trong đời, chính là đã từng thu nhận Trình Dã.
Chắc chắn anh ta không thể ngờ, cậu thiếu niên ít lời năm xưa lại có ngày vươn tới một tầm cao mà anh ta vĩnh viễn không với tới được.
Hừ… cũng xem như là tự rước họa vào thân.
Đáng đời.
Tôi thầm đắc ý trong lòng, không để ý Trình Dã đột nhiên dừng bước.
Cả người tôi đ.â.m sầm vào lưng anh, đau đến nỗi phải nhăn mũi lại.
Trình Dã quay đầu, liếc nhìn tôi, giọng nhàn nhạt:
“Lao vào lòng tôi, tôi không có—”
“Ừ, thì là lao vào lòng anh đấy.”
Không đợi anh nói hết, tôi đã vòng tay ôm lấy eo anh.
“A Dã, đã lâu rồi em không được ôm anh như thế này.
Em nhớ anh lắm.”
Thật sự rất, rất nhớ.
【Trời ơi, nữ chính ngược quá hóa chủ động rồi kìa!】
【Nam chính đứng đơ luôn rồi, haha, nhìn anh ấy phản xạ ôm lại mà không chịu buông kìa!】
【Aaaa, tôi đúng là mê mấy cảnh ngọt kiểu này, hiểu lầm gì đó dẹp hết đi cho tôi nhờ!】
Tôi là nữ chính của một câu chuyện ngược tâm sao?
Không kịp nghĩ kỹ,
Trình Dã đã siết chặt vòng tay, ôm tôi càng chặt hơn.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh:
“Cô nghĩ… tôi sẽ tin sao?”
Đúng là đồ ngốc, chỉ giỏi miệng cứng lòng mềm.
Không tin thì ôm chặt tôi làm gì.
Tôi ngẩng đầu, kiễng chân.
Cảnh tượng như hòa vào một buổi chiều nắng nhẹ của nhiều năm trước, chàng trai tuấn tú cúi đầu, rồi bất ngờ trợn mắt khi bị tôi hôn.
Trình Dã bị tôi hôn đến ngẩn người.
Anh nhìn tôi, vẫn là ánh mắt ấy, tràn đầy yêu thương như thuở ban đầu.
Lớp vỏ lạnh lùng cuối cùng cũng vỡ vụn.
Lộ ra bên dưới là bi thương, là giận dữ, và là niềm vui khôn tả.
“Rốt cuộc em muốn gì, nói thẳng ra đi.
Đừng đùa giỡn tôi như vậy nữa.
Đừng giày vò tôi nữa, được không, Cố Lan Khê?”
Giọng anh khẽ run, nhưng lại như phát điên, siết chặt tôi vào lòng.
Tôi lần nữa kiễng chân lên, chủ động hôn sâu hơn.
Chúng tôi sát lại bên nhau.
Chúng tôi gắn bó như môi với răng.
Chúng tôi không thể chia lìa.
“Hãy để em giải thích, A Dã.”
“Được, anh nghe em giải thích.”
Trình Dã vùi cằm vào hõm cổ tôi, lặng lẽ lắng nghe tôi kể về cuộc chia ly năm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com