Tháng Sáu, thời tiết oi bức. Cả ngày ngồi máy lạnh, buổi tối tan sở Lục Ứng Hoài và Ninh Dũ lại lên sân thượng hóng gió.
Dạo trước Ninh Dũ vừa tìm được việc làm, vẫn là giáo viên mầm non tư thục nhưng khối lượng công việc ít hơn nên anh rất hài lòng.
Nhưng mấy ngày nay trường tổ chức sự kiện Tết thiếu nhi, anh hơi bận nên khó tránh khỏi bỏ bê Lục Ứng Hoài.
Sau một tuần anh ở trường chuẩn bị cho sự kiện mà không ăn cơm với Lục Ứng Hoài, Lục tổng không thể chịu được nữa, buổi tối tan sở đem một ổ bánh kem và cơm hộp đến tìm Ninh Dũ, nhất định phải ăn chung với anh mới chịu.
Bánh kem xốp mềm khiến lòng người thư thái, Ninh Dũ cười hôn hắn một cái rồi an ủi, "Đừng quạu nữa mà, chờ qua Tết thiếu nhi sẽ thong thả hơn. Mấy ngày nữa là sinh nhật cậu, tớ hứa sẽ tặng cậu một món quà sinh nhật vô cùng đặc biệt."
Lục Ứng Hoài không biết quà sinh nhật gì đặc biệt, Ninh Dũ tặng gì hắn cũng vui cả, dù Ninh Dũ nướng cho hắn một đĩa bánh quy hắn cũng rất thích.
Nhưng hiển nhiên Ninh Dũ không có ý định tặng bánh quy qua loa cho hắn, dạo này anh đang miệt mài chuẩn bị gì đó, ngay cả khi hóng gió trên sân thượng với hắn vẫn cầm điện thoại trượt lên trượt xuống.
Lục Ứng Hoài nhìn sang, chỉ thấy giao diện trang web mua sắm.
Lục Ứng Hoài nhớ đến bộ đồ thỏ con mình mặc lúc bị thu nhỏ, thật chẳng đẹp trai chút nào.
Nghĩ đến bộ đồ kia, hắn dứt khoát lắc đầu, "Ghét lắm."
Không thích à? Ninh Dũ cười, cuối cùng vẫn chốt đơn.
Sinh nhật Lục Ứng Hoài vào cuối tháng Sáu, lúc thời tiết nóng nhất.
Nhà trẻ cho nghỉ nên Ninh Dũ có thể ở bên hắn cả ngày, điều này khiến Lục tổng cực kỳ hài lòng, đi làm cũng dẫn Ninh Dũ theo, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Trên đường gặp đồng nghiệp, rõ ràng người ta không hỏi mà Lục tổng cool ngầu gặp ai cũng nói: "Buổi sáng tốt lành, đây là bạn trai Ninh Dũ của tôi."
Từ cổng công ty đến cửa văn phòng, hắn có thể nói câu này mười mấy lần, còn cố giữ hình tượng bá tổng cool ngầu của mình, trong vẻ lạnh lùng lộ ra niềm hãnh diện.
Ninh Dũ dở khóc dở cười, chỉ có thể trốn vào văn phòng tiếp tục nghiên cứu quà sinh nhật.
Shipper lần lượt giao hàng, những thứ cần có đều có đủ, cuối cùng sinh nhật Lục Ứng Hoài cũng tới.
Không mời bà con bạn bè mà chỉ có hai người họ, Ninh Dũ tự làm bánh kem, sau đó nhìn Lục Ứng Hoài nghiêm túc nhắm mắt ước nguyện rồi thổi nến.
Anh hỏi, "Cậu ước gì thế?"
Lục tổng nghiêm nghị đáp, "Nói ra mất linh."
Tất nhiên là ước Ninh Dũ khỏe mạnh vui vẻ, mỗi ngày đều ở bên hắn rồi.
Mãi đến lúc gần ngủ, Lục Ứng Hoài vẫn chưa nhận được quà sinh nhật "đặc biệt", trong lòng Lục tổng hơi sốt ruột, chắc không phải Ninh Dũ quên rồi đấy chứ?
Nghĩ vậy hắn mặc áo ngủ đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, định tới phòng Ninh Dũ hỏi thử.
Nhưng vừa đi hai bước đã thấy Ninh Dũ, hay nói đúng hơn là thỏ con Ninh Dũ ngồi trên giường hắn, đỏ mặt mỉm cười nhìn hắn.
Bộ đồ này Ninh Dũ đã chọn rất lâu, đi kèm đôi tai thỏ vểnh lên và cái đuôi xù.
Những chỗ khác hầu như chẳng có bao nhiêu vải, làn da trắng nõn hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn ngủ, nhìn vừa đã mắt vừa ngon miệng.
Khó khăn lắm anh mới vượt qua nỗi ngại ngùng của mình, cứ tưởng Lục Ứng Hoài sẽ rất bất ngờ, nhưng giờ phút này hắn chỉ hờ hững nhìn anh.
Ninh Dũ ngoẹo đầu: ?
Sau đó anh thấy Lục Ứng Hoài hờ hững đỏ bừng mặt, đỏ từ tai đến cổ, chiếc khăn trong tay cũng rơi xuống đất từ lúc nào.
Lục Ứng Hoài không nhìn chiếc khăn kia mà đi từng bước đến cạnh giường, nghe thấy Ninh Dũ cười hỏi mình: "Sinh nhật vui vẻ, tới nhận quà đi, nhưng cậu ghét thỏ con thật sao?"
Trong lúc Ninh Dũ nói chuyện, tai thỏ trên đầu lắc qua lắc lại, gò má cũng đỏ hồng đáng yêu.
Nhìn xuống dưới, làn da trần trụi ửng hồng vì thẹn thùng, hệt như miếng bánh ngọt chờ người nhấm nháp.
Yết hầu Lục Ứng Hoài nhấp nhô mấy lần, rốt cuộc đưa tay ôm gáy Ninh Dũ rồi kéo anh vào lòng hôn đắm đuối.
Hắn mân mê tai thỏ của Ninh Dũ, xuống chút nữa là bả vai mịn màng, lồng ngực, bụng dưới...... và cái đuôi thỏ lông xù tròn vo kia.
Lục Ứng Hoài say sưa bóp mấy lần, giờ mới phát hiện cái đuôi này được nhét vào, hắn ngạc nhiên thử rút ra, dường như Ninh Dũ không chịu nổi nên khẽ thở dốc.
Lục Ứng Hoài nhắm mắt lại, không thể kiềm chế được nữa.
Hắn áp mặt vào gò má nóng hổi của Ninh Dũ rồi hỏi khẽ, "Được không?"
"Được chứ." Ninh Dũ nháy mắt ra hiệu cho hắn mở tủ đầu giường ra, "Chuẩn bị xong hết rồi."
Đồ đã chuẩn bị xong nhưng người vẫn chưa chuẩn bị xong.
Lục Ứng Hoài hoàn toàn không có kinh nghiệm nên sợ mình làm đau Ninh Dũ, dốc gần nửa chai gel bôi trơn mới cẩn thận nhét ngón tay vào, vừa hôn vừa an ủi Ninh Dũ, "Đừng căng thẳng."
Ninh Dũ: "......" Rốt cuộc là ai căng thẳng hả?
Cảm nhận được khoái cảm lạ lẫm, màu đỏ trên người Ninh Dũ càng đậm hơn, run rẩy theo từng động tác của Lục Ứng Hoài.
Anh nhịn không được rên rỉ, ôm Lục Ứng Hoài ra hiệu cho hắn biết mình đã sẵn sàng.
Lục Ứng Hoài bình tĩnh gật đầu, nắm bắp đùi Ninh Dũ rồi từ từ tiến vào.
Khi dung nạp hoàn toàn, hắn lần lượt hôn lên khóe môi, gò má, vành tai Ninh Dũ, hỏi đi hỏi lại: "Đau không?"
Ninh Dũ lắc đầu rồi giơ cánh tay lên che mắt mình, máu nóng từ tim lan đến đầu ngón tay.
"Ninh Dũ, Ninh Dũ."
Anh nghe thấy Lục Ứng Hoài gọi tên mình, mồ hôi hắn nhỏ xuống ngực.
Thế là anh dời cánh tay ra khỏi mắt rồi ôm cổ Lục Ứng Hoài, nói bằng giọng mũi, "Lục Ứng Hoài, tớ yêu cậu lắm."
Khi nói lời này, đôi mắt Ninh Dũ long lanh, nước mắt sinh lý trào ra nhưng lại đong đầy yêu thương và ý cười.
Động tác của Lục Ứng Hoài lập tức dừng lại.
Nửa phút sau, Ninh Dũ liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó đối mặt với Lục Ứng Hoài.
Anh đưa tay xoa đầu Lục Ứng Hoài an ủi, "Không sao đâu, mười phút cũng giỏi lắm rồi."
Thường thì lần đầu của đàn ông khá ngắn, tại không có kinh nghiệm thôi, Ninh Dũ cũng chẳng để ý, nhưng lòng tự trọng của Lục Ứng Hoài bị câu này làm cho vỡ vụn.
Lục tổng nghiến răng mở tủ lấy cả hộp ra đổ ào ào xuống giường, lựa một cái rồi xé bằng răng.
"Lần trước không tính."
Hắn đè Ninh Dũ xuống rồi tiến vào lần nữa, "Cậu xem đồng hồ đi."
Ninh Dũ gật đầu như dỗ trẻ con, mười mấy phút đầu còn cảm thấy Lục Ứng Hoài ngây thơ, nhưng sau đó chẳng còn sức để nghĩ gì nữa.
Mười phút thêm mười phút rồi lại thêm mười phút, Ninh Dũ thật sự chịu không nổi, chẳng biết vì khóc hay sướng mà toàn thân run rẩy.
Anh thút thít cắn vai Lục Ứng Hoài, cằm bị nâng lên một cách dịu dàng.
"...... Nghỉ chút đi." Anh chùi nước mắt vào người Lục Ứng Hoài.
"Ừ." Lục Ứng Hoài không dừng lại mà chỉ cúi đầu hôn anh, "Nói cậu yêu tớ đi."
Đêm đó lòng tự trọng và háo thắng của Lục tổng được thể hiện hết mức, nếu không phải cuối cùng Ninh Dũ khóc vì quá mệt thì hắn đã dùng hết cả hộp kia.
Khi Ninh Dũ mê man sắp lịm đi còn nghe người này hỏi mình: "Cậu xem đồng hồ chưa?"
Ninh Dũ: ......
Ninh Dũ làm ngơ hắn rồi trở mình ngủ tiếp, sau đó lại bị kéo vào vòng tay ấm áp kia.
Trước khi ngủ say, Lục Ứng Hoài trìu mến hôn lên khóe môi anh, "Ngủ ngon nhé Ninh Dũ, tớ cũng yêu cậu lắm."
"Còn nữa, tớ muốn rút lại câu nói hôm đó, tớ thích áo thỏ con nhất."